chén rượu trên tay một nội thị.
Kẻ có mắt đều có thể nhận ra Nhạn vương quả thật mới khỏi bệnh, tay và
mặt đều thiếu huyết sắc, ngón tay cầm chén còn run nhè nhẹ không dễ thấy,
y hạ mắt xuống, chạm nhẹ chén của tam vương tử, lãnh đạm nói: “Tam
vương tử tự tiện đi, bổn vương gần đây đang uống thuốc, không uống rượu
được, không thể cạn chén. Khi nào mười tám bộ lạc đưa cống phẩm năm
nay đến, hai ta có cơ hội lại say sưa một bữa sau.”
Tam vương tử xuyên qua trùng đồng nhìn y chằm chằm, Trường Canh dùng
rượu trong chén chạm môi, rồi bỏ chén sang một bên, đi qua sứ tiết người
man kia mà không hề nhìn nghiêng.
Trong mắt người khác, có lẽ Nhạn vương điện hạ chỉ là thái độ lãnh đạm
với địch sứ, Cố Quân lại nhìn thấy sự nôn nóng khó nhịn đang bị cố gắng
kìm nén từ trên khuôn mặt tái nhợt như quỷ của y.
Tam vương tử nọ quả nhiên có cổ quái, lòng Cố Quân phút chốc chùng
xuống, chuyển hướng sang Thẩm Dịch đưa mắt ra hiệu, người kia lập tức
hiểu ý, im lặng ra khỏi đại điện, Cố Quân đứng dậy đẩy kẻ chặn đường ra,
vừa đi tới chỗ Trường Canh vừa cất cao giọng nói: “Mời điện hạ vào nghỉ
ngơi một chút.”
Y còn chưa kịp tới gần, cái mũi nhạy bén khác hẳn người ta ngửi thấy mùi
máu tươi rất nhẹ, liên tưởng đến câu “khí huyết” không rõ ràng của Trần cô
nương, nhất thời thấp tha thấp thỏm.
Đúng lúc này, sứ tiết người man giống như chẳng mảy may biết xem
trường hợp mà tiến lên một bước, nói: “Nhớ năm ấy thần nữ tộc ta lưu lạc
tha hương, không ngờ ta còn có một ngày có thể nhìn thấy huyết mạch của
nàng, nhất định là trường sinh thiên phù hộ.”
Từ Lệnh lạnh lùng tiếp lời: “Nhạn vương là hoàng thất chính thống của Đại
Lương ta, quý sứ nói như vậy không thích hợp rồi.”