SÁT PHÁ LANG - Trang 991

nhỏ, thiết khôi lỗi giữ cửa sau một tiếng ngân dài “cót két” xoay người đi,
hơi nước lặng lẽ bay ra, cửa phủ mở rộng.

Cố Quân nhảy xuống xe, xua tay với Hoắc Đan, tự mình vén màn xe nói:
“Đưa tay cho ta.”

Vết thương Trường Canh cứa bằng ngân đao nhìn đáng sợ nhưng kỳ thực
chưa hề thương gân động cốt, cho dù Trần Khinh Nhứ mặc kệ y, với thể
chất của Ô Nhĩ Cốt cũng sẽ nhanh chóng kết vảy, đã sớm chẳng bị cái quái
gì nữa rồi.

Song đối mặt với Cố Quân, không có việc y cũng sẽ tìm việc.

Trường Canh làm bộ làm tịch vịn tay Cố Quân xuống xe, thuận thế như
không xương lao tới bám cứng tay và vai Cố Quân, nắm chặt tới mức hất
không ra, cũng chẳng biết vết thương kiểu gì có thể giúp công lực tiến
nhanh như thế.

Cố Quân biết y giả bộ, cũng biết y quả thật bị uất ức, không nhẫn tâm trách
móc nặng nề, chỉ dùng tay vỗ nhẹ lưng Trường Canh, kéo áo choàng bọc
lấy y, rảo bước vào cổng.

Hai người cuốn theo gió lạnh vào nhà, làm con chim trong lồng treo trên
cửa sổ lạnh đến tỉnh lại.

Con chim kia đang say giấc nồng, bị gió lạnh thổi run lên, mất giấc ngủ tức
quá mở miệng chửi luôn: “Khốn nạn, lạnh chết cha nó rồi… quác… quác
quác… Cát tường như ý! Trăng tròn hoa thắm! Tiền vào như nước! Muốn
sao được vậy!”

Cố Quân: “…”

Y và thần điểu này nhìn nhau một lúc lâu, rốt cuộc, con chim kia xấu hổ
giơ một cánh lên che mặt, giống như cũng biết hình tượng khúm núm nịnh
bợ của mình hiện giờ không mấy vẻ vang, chẳng còn mặt mũi gặp ai.

Trường Canh ở bên cạnh cười khẽ, Cố đại tướng quân xem như phục rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.