SÁT PHÁ LANG - Trang 997

Thẩm Dịch nhạy bén bắt được hai chữ “bọn họ” , những tâm nhãn đó chỉ
cần không ở trên người Trần cô nương là có thể xoay chuyển nhanh chóng,
lập tức kịp phản ứng – Man tộc phương Bắc tên là “liên minh mười tám bộ
lạc” , vốn đã không phải là một thể, muốn làm vua bầy sói, ngoại trừ cho
mọi người ăn no mặc ấm ra, còn phải có răng nhọn cắn đứt được cổ kẻ
khác.

Thẩm Dịch híp mắt, thăm dò: “Sao? Lang vương vậy mà có thể dung nhẫn
ư?”

Xích Khố Do cười khẩy một tiếng: “Anh hùng ngút trời chung quy cũng có
ngày già nua, nếu không làm sao đến phiên chó hoang ra mặt?”

Thẩm Dịch đã hiểu, Gia Lai Huỳnh Hoặc không phải bị thương thì là bị
bệnh, chỉ sợ đã mất đi quyền khống chế mười tám bộ lạc.

Y buông cát phong nhận bên hông xuống, mũi đao cách vỏ, cầm trên tay y
vừa vặn có thể chống đất, đồng tử Xích Khố Do hơi co lại – Huyền Thiết
doanh vĩnh viễn là bóng ma bao phủ trên đầu ba đời mười tám bộ lạc.

Thẩm Dịch dùng giọng điệu văn nhã hàn lâm nói: “Lang vương quý bộ tính
tình rất cực đoan, mấy năm nay liên tục gây chiến, chắc hẳn các tộc nhân
cũng chẳng được mấy ngày yên ổn, hiện giờ Tây Bắc ta có trọng binh canh
gác, dũng sĩ trên tay Lang vương vị tất còn có tâm và sức để chiến một
trận, thứ cho ta ngu dốt, vì sao quý sứ phải trăm phương ngàn kế chui vào
đoàn sứ tiết phá hoại việc đàm hòa? Chẳng phải là liên lụy tam vương tử
một đứa trẻ vô tội?”

Xích Khố Do bình tĩnh nhìn y một cái: “Tướng quân nói có lý, những
người đó trong liên minh mười tám bộ lạc chỉ sợ cũng đều nghĩ như vậy,
nhưng đây không hề là tâm nguyện của vương ta. Ta từng thề với trường
sinh thiên là trung với vương ta, cho dù gánh tội danh bội tín phản đồ, cũng
phải giúp vương hoàn thành tâm nguyện.”

Thẩm Dịch: “Xin chỉ giáo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.