lớn nhất mà ông từng phải đối diện. Mỗi tháng trôi qua, dù ông vẫn đang bền bỉ tiến tới đích
nhưng có vẻ nó vẫn còn khá xa.
Tháng nào cũng vậy, Pacetta luôn nói với Fred rằng ông có thể làm được điều đó, còn những
quản lý bán hàng khác thách thức ông làm được điều đó, thậm chí những đại diện bán hàng
của ông còn tỏ ra ngần ngại khi thể hiện quyết tâm của bản thân họ. Riêng Fred, ông nói
rằng ông chưa hề đánh hơi thấy dấu vết con quái vật mà ông vẫn đang ròng rã săn lùng. Vào
tháng Ba, một thảm họa thiên nhiên xảy ra. Tháng Tư có một vụ đắm tàu. Tháng Năm, nền
kinh tế gặp khủng hoảng. Họ thậm chí còn chẳng thèm nghe ông nói, nhất là với tâm trạng
hiện tại của ông − bất mãn với mọi thứ. Ông cảm thấy bế tắc và mệt mỏi với mọi cuộc điện
thoại chưa được thực hiện, với mọi tin nhắn thoại mà ông chưa trả lời, mọi giao dịch chưa
được chốt. Ông muốn mọi người đặt cược xem liệu ông có thể cùng với những đại diện bán
hàng của mình gắng gượng tới đâu trước khi một trong số họ gục xuống và lấp liếm bằng
những thông tin tào lao. Đó là cách ông làm việc. Tất cả mọi người đều cười nhạo Fred khi
ông làm bất cứ việc gì, bởi chính ông cũng bị choáng ngợp trước vận may của mình. Thậm
chí, ông đã tin rằng mình đủ thông minh, tài giỏi để luôn chiến thắng. Ông luôn tránh cảm
giác thất bại và tự ti. Ông đầu hàng trước những sự ghen tị và oán giận vì chính ông cũng
thực sự bối rối trước những điều giúp ông liên tục thành công.
Trước mặt khách hàng, ông thường chơi một ván bài đầy nghệ thuật. Mọi người coi ông như
một người bán hàng thiên bẩm, một trong số những người sở hữu vận đỏ. Ông gần như
chẳng phải làm gì cũng có thể bán được hàng, mọi thứ đến với ông đều dễ dàng và tự nhiên.
Một người đàn ông có thể khiến mọi người yêu mến và mua hàng của mình chỉ vì họ không
muốn làm ông thất vọng. Thậm chí, họ còn muốn chăm sóc ông. Họ không thể từ chối người
đàn ông dành suốt 5 tiếng đồng hồ, đôi khi là 5 tháng ròng rã cùng ánh mắt mong chờ, tràn
đầy hy vọng để đạt được mục tiêu của mình. Và khi mọi thứ diễn ra theo đúng những gì ông
mong chờ, họ cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Đôi lúc, khi tất cả mọi thứ hoàn hảo, ông lại hoài nghi về lương bổng của mình, rằng những
gì ông làm không đáng được gọi là lao động. Ông tự hỏi mình đã làm gì? Gọi điện thoại và
khiến mọi người yêu thích mình? Ông nói chuyện với họ, mỉm cười, quyến rũ họ rồi thuyết
phục khiến họ hài lòng, sau đó, ông có những cái tên và chữ ký mà ông muốn. Ngoài mấy
dòng chữ trên giấy ấy, ông đã làm được gì cho đời? Ông được trả lương để tìm kiếm thứ mà
mọi người gọi là giao dịch, thế nhưng chẳng ai biết gì về giao dịch ấy. Điều ông theo đuổi cả
năm trời lại là một thứ vô hình – sự thỏa hiệp. Một thợ mộc ít nhất cũng ngửi thấy mùi gỗ
mà anh ta đục đẽo. Một công nhân lắp ráp ít nhất cũng khắc được tên mình lên trên một vài
linh kiện của chiếc máy photocopy. Nhưng còn những người bán chiếc máy photocopy ấy,
chẳng ai biết dấu ấn hay “hương vị” công việc của họ ra sao.
Fred Thomas nhìn vào một con số trên biểu thuế W-23 của mình, nó cho thấy ông đã kiếm
được bao nhiêu vào năm trước, thường sẽ có khoảng 6 con số − điều mang lại chút ấm áp
cho tình trạng hiện tại của ông. Và rồi ông tưởng tượng mình đang chơi golf ở Palm Springs.
Đó là phần thưởng ông giành được nếu hoàn thành nhiệm vụ, đạt được chỉ tiêu doanh thu
để lọt vào top Câu lạc bộ Những người đứng đầu (President’s Club) năm nay. Phần thưởng
dành cho ông không khác chuyến hành hương của những người mộ đạo là mấy.