“Đồng ý”
1.
Fred Thomas luôn đi làm sớm, nhưng bản thân ông lúc nào cũng cảm thấy mình bị muộn.
Mỗi buổi sáng, ông lái chiếc Mazda Rx-7 của mình đến Freedom Square Drive và đỗ xe ngay
sau tòa nhà Xerox. Tòa nhà ráp kính sáng bóng, thanh thoát tuy có phần hơi nhỏ, nằm trong
một khuôn viên cây xanh yên tĩnh, khá xa khu vực đường cao tốc ồn ào. Fred sống tại
Independence, phía nam Cleveland, đó là lý do việc đi lại chiếm của ông gần một giờ mỗi
sáng. Ngay sau khi đỗ xe, ông lao vào tòa nhà nhanh như một tia chớp.
Đứng chờ thang máy trong bộ âu phục và áo sơ mi chỉnh tề, trông ông giống như bất cứ một
nhân viên văn phòng bình thường nào khác – khuôn mẫu, cứng nhắc và sực mùi nước hoa.
Tuy vậy, có một điều gì đó đặc biệt trên khuôn mặt của ông, một nét nhã nhặn hiếm gặp.
Fred luôn khiến người ta hoài nghi về những thành công của ông. Ông có đôi mắt thân thiện,
dù có nhiều quầng thâm, cùng một cái bắt tay nồng hậu. Ở độ tuổi 41, ông có vẻ ngoài khá
chỉn chu với cơ thể cân đối, cường tráng dù không quá cao và bụng đã hơi phệ. Gương mặt
của ông tương đối góc cạnh và nụ cười luôn thường trực trên môi. Dù khóe miệng ông gần
như không hề cử động nhưng đôi mắt của ông nói lên tất cả. Ông sử dụng nó ở nhiều cấp độ
khác nhau, với tất cả mọi người và chỉ sẵn sàng “gỡ bỏ” nó khi về nhà mỗi tối.
Một ngày của Fred chính thức bắt đầu ngay khi cửa thang máy tầng 4 mở ra, hệt như một
trận đua ngựa khởi động ngay khi thanh chắn hạ xuống. Ông bước vào ma trận với văn
phòng còn trống và những bàn làm việc sắp xếp theo hình zigzag của các đại diện bán hàng.
Các bàn làm việc được bố trí sát nhau với các vách ngăn trông giống như các ô đọc sách ở
thư viện, không có không gian thừa hay sự riêng tư. Toàn bộ văn phòng trông khá hiện đại
và khang trang. Sàn nhà được trải thảm, tất cả ghế đều được bọc đệm. Fred tiến vào phòng
làm việc tuềnh toàng của riêng ông: bàn làm việc bằng kim loại, điện thoại bàn, cửa sổ và
thứ xa xỉ nhất là cánh cửa để ông có thể khóa văn phòng lại. Bữa sáng của ông là một quả
táo, ông ăn hết cả lõi lẫn hạt rồi vứt cuống vào thùng rác.
Đúng 7 giờ 15 phút, ông đã làm được rất nhiều việc mà người khác khó tưởng tượng ra.
Fred đi tới khu vực hành lang văn phòng, nơi Frank Pacetta đang liếc qua hòm mail của
mình hoặc gọi một cú điện thoại. Pacetta ngồi phía sau một chiếc bàn rộng với hai lá cờ Mỹ
cắm ngay ngắm trên hộp đựng bút thay vì những chiếc bút bi. Chiếc sơ mi của ông ta được
là lượt kỹ càng, măng-sét trên cổ tay áo có vẻ như sắp đứt tới nơi. Pacetta trẻ hơn Fred một
chút. Ông ta gầy giơ xương với mái tóc đen bóng. Dáng đi khuềnh khoàng của ông ta như
thể muốn tóm gọn cả thế giới. Nhìn vào vẻ bề ngoài, trông ông ta có vẻ đáng thương, nhưng
xét theo khía cạnh cảm xúc, ông ta lại có khả năng làm bừng sáng cả một căn phòng. Ông ta
là người mãnh liệt, sôi nổi nhất mà Fred từng biết.
Fred thường mở đầu cuộc nói chuyện bằng lời bông đùa mang tính thăm dò. Con gái lớn của
ông không cho phép ông ôm nó trước khi đi làm. Thật khó tin phải vậy không? “Tôi nói với
nó rằng rồi tôi cũng sẽ lìa đời và nó sẽ phải hối hận về sự nhỏ nhen đó. Nó bướng bỉnh cự lại
rằng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.” Pacetta có lẽ chẳng nghe thấy gì, nhưng ông ta sẽ