“Trông ông vẫn khá ổn mà.”
“Cảm ơn! Freddie, sau nhiều năm, lần đầu tiên anh sẽ không làm được điều anh muốn.”
Fred bắt đầu muốn kháng cự và cùng với đó là một cảm giác tự tin dâng trào. Pacetta không
có quyền phán đoán số phận của Fred, đó là quyền của riêng ông, ông thích tự dự đoán
những điều sắp diễn ra với mình và không muốn ai thay ông làm điều đó cả.
Ông nói: “Tôi nghĩ một chuyện gì đó sắp xảy ra.”
“Freddie, anh sẽ phải vượt qua nó. Chặn chúng lại! Xử lý chúng! Và hãy thi hành!” Frank nói,
sau đó vươn vai: “Chúng ta sẽ lại lập nên kỷ lục và tôi sẽ ra đi vào buổi hoàng hôn. Tôi sẽ
biến khỏi đây!”
Pacetta đột nhiên nhiệt tình một cách khó hiểu. Ông ta lao ra khỏi ghế, vòng qua bàn, nắm
lấy áo Fred và cố vật ông xuống sàn. Rob Onotaro đi ngang qua cửa, trông thấy vậy liền bật
cười thích thú trước khi Pacetta thả Fred ra.
“Tôi không biết về cái cà vạt. Có quá nhiều chuyện xảy ra.” Pacetta nói và đập tay bôm bốp.
Sau đó, ông nắm lấy cổ Rob và bắt đầu vật ông ta xuống sàn, trông như họ đang đánh nhau
rất hăng. Rob cười sung sướng và cố gắng thoát ra khỏi Pacetta. Pacetta ợ một cái rất kêu để
khiến tất cả mọi người nghe thấy rồi thong thả quay lại chỗ ngồi.
“Tôi có 3 khách hàng lớn tiềm năng,” Rob nói.
“Nghe có vẻ ổn đấy. Fred, anh đã từng là người tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Nhưng năm nay
thì không.” Ông xua xua tay để minh họa điều vừa nói. Trong suốt năm đầu họ làm việc với
nhau tại Cleveland, Fred thường xuyên chạy vào văn phòng của Pacetta để tận hưởng
hương vị chiến thắng. Nhưng đó chỉ là quá khứ.
“Đó là bởi vì chúng ta…”
“Anh sẽ đi du thuyền tới President’s Club trong khi tôi đứng đây và chẳng biết làm gì.”
Pacetta nói và chỉ vào ngực Fred “90 nghìn”, rồi tới Rob “80 nghìn” ám chỉ số tiền họ được
trả chỉ để ngồi trong văn phòng của Frank cả ngày. “Thôi nào các anh. Ngồi xuống đi. Các
anh muốn nói về chuyện gì? Thể thao chăng?”
Fred rời văn phòng của Pacetta với một tâm trạng hoàn toàn khác hẳn. Mỗi khi rời văn
phòng Pacetta, ông lại có cảm giác như mình đang đi trên du thuyền. Ông sẽ lại trở thành
người cổ vũ các đại diện của mình.
“Larry, tôi không muốn ông dẫm lên tôi đâu.”
“Fred, anh bạn của tôi! Sao cậu lại nói thế?”
Ông nói với Larry rằng họ nên đi gặp một khách hàng. Larry đồng ý nhưng không mấy hy
vọng. Họ lái xe tới trung tâm thành phố để gặp một khách hàng mà Larry đã cố chốt hợp