SÁT THỦ BÁN HÀNG - Trang 112

7.

Khi tháng Mười tới, mọi thứ bắt đầu rơi rụng. Fred biết rằng mình sẽ phải đối diện với rất
nhiều lời từ chối, các đại diện bán hàng của ông cũng bắt đầu quen dần với điệp khúc
“không đồng ý”. Việc phải nghe những lời từ chối có lẽ không dễ dàng như ông tưởng. Larry
đang kẹt cứng, Bruno vừa đánh mất một đơn hàng lớn với một công ty bảo hiểm, còn Nancy
chẳng đi đến đâu với những tài khoản đóng băng của cô. Nancy nói với ông rằng điều duy
nhất cô có thể làm là bây giờ giơ súng lên đe dọa khách hàng để buộc họ phải mua máy
photocopy.

Trong một buổi họp nhân viên gần cuối năm, mọi người đến với tâm trạng u ám. Tất cả đều
đang bị tụt lại phía sau. Rob Onorato bước vào phòng họp với con búp bê Wishnick trên tay
và bộ vest màu xanh “đầy châm biếm” trên người. Mọi người đều nhìn Fred và mỉm cười.
Rob đã nhận được con búp bê vào tháng trước, như một hình phạt cho kết quả nghèo nàn
của ông. Trong cả năm, Wishnick đã hứng chịu tâm trạng tồi tệ của những vị quản lý nhận
được nó. Một quản lý đã đeo sợi thòng lọng quanh cổ con búp bê. Mọi người đều biết ai sẽ là
người nhận Wishnick vào tháng Mười một này. Tất cả đều liếc mắt nhìn Fred. Suốt từ đầu
năm đến giờ, ông đã bỏ lỡ cơ hội nhận Wishnick và cuối cùng cũng sẽ đến lượt ông. Khi mọi
người bắt đầu đồng thanh “Fred!Fred!Fred!”, Rob vứt con búp bê dọc theo bàn và Fred cúi
đầu nhận lấy.

Sau buổi họp, Fred để Wishnick lên bàn làm việc ngay cạnh điện thoại để có thể nhìn nó
hằng ngày. Ông quyết định gọi tới một trong những khách hàng do Larry phụ trách, hy vọng
về một phép màu. Ông gặp gỡ một người bạn cũ tại một công ty mà Fred mong Larry có thể
bán được một chiếc DocuTech. Khi Fred không có nhiều hy vọng, thỏa thuận này có thể giúp
ông đạt tới đỉnh cao, bù đắp cho những giao dịch đã lỡ dở. Đó là một hành động cấp thiết.
Larry đã cố gắng theo đơn hàng này nhiều tháng, nhưng đang có nguồn tin cho biết công ty
sắp được chuyển nhượng cho một tập đoàn lớn ở châu Âu, tất cả mọi người ở đây đều đang
có nguy cơ mất việc. Đối với Larry, đó là một thỏa thuận chết.

Fred quay trở lại văn phòng trong lo lắng và tuyệt vọng. Mọi hy vọng của ông đang bị mài
mòn từng chút từng chút một. Ông cần mọi loại đơn hàng, dù là nhỏ nhất. Bruno xin phép
nghỉ vài ngày để đi săn, Larry hoàn toàn biến mất, Diane nghỉ ốm ở nhà sau khi tới gặp nha
sĩ. Fred thực sự khủng hoảng và không ngừng ca thán về đống văn bản trên bàn. Rob đi
ngang qua văn phòng của Fred mà không buồn bước vào, chỉ liếc mắt quan sát và buông
một câu cảnh cáo: “Đừng có tự gặm ngón tay như thế, Fred.”

Fred yêu cầu Nancy để ông đi gặp khách hàng cùng cô, sau đó họ tới thăm một vài người
trong danh sách khách hàng cô phụ trách. Mọi thứ khá tồi tệ. Khi họ quay trở lại văn phòng,
Fred gọi cho một khách hàng mà ông đã gặp và hỏi cô ta một cách khá vô nghĩa: “Vậy cô
nghĩ sao?” Tôi không nghĩ chúng tôi đã sẵn sàng. “Cô nghĩ gì về chúng tôi?” Nói thật thì
chúng tôi không thích các ông lắm.

Fred không thể kiềm chế, cười lớn sau khi gác máy, nhưng ngay sau đó, ông im bặt bởi
người phụ nữ đó thực sự đã nói điều bà ta nghĩ. Ông cho rằng bà ta đang thể hiện cảm nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.