Có lẽ anh sẽ sớm có một công việc và tổng thu thập của họ có thể lên tới hơn 130.000 đô-la,
đó là điều cô thực sự hy vọng. Nhưng cho tới khi đạt được điều đó, cô cần phải giấu cái máy
điện tử Nitendo đi. Cô đã cố ý đỗ chiếc Toyota màu trắng của mình trong gara để Gary phải
để xe của anh đằng sau xe cô, như thế cô sẽ có lý do lôi anh ra khỏi giường vào buổi sáng để
cô lấy xe đi làm. Cô ghét phải lái xe đi làm lúc 7 giờ sáng trong khi chồng mình vẫn đang say
giấc. Thế là quá đủ để phá hỏng một ngày của cô.
Dù Nancy gặp khó khăn trong chuyện cá nhân, nhưng Fred cũng không hề khoan nhượng
cô. Cô nói về tương lai của cô giống cách ông nói về bản thân mình, hoàn toàn không có gì
chắc chắn. Ông không quan tâm đến tương lai của cô, ông không có thời gian cho điều đó,
ông chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Cô đang trong trạng thái bất an khi nghĩ về những
năm sắp tới. Họ sẽ làm gì với cuộc sống của cô? Cả hai bọn họ đều không được đào tạo để
bán hệ thống máy tính − hướng đi mới của công ty. Họ không biết gì về công nghệ số như
Larry, trong khi đó là điều bắt buộc. Có điều đây không phải là thời điểm nhàn rỗi để dành
cho những mối bận tâm ấy.
Ông kéo mọi thứ trở về thực tại. Tại sao lại không tập trung vào việc bán dòng sản phẩm
hiện tại thay vì lo lắng về những thứ họ sẽ bán trong tương lai? Cô nói mình biết phải bán
hàng thế nào, nhưng ông không thích cách làm của cô. Cô không đối diện với khách hàng đủ
nhiều. Cô nói rằng cô không thích cách ông kiểm soát cô. Ông bảo cô cần phải gõ cửa nhiều
nơi hơn. Cô nói có lẽ cô nên nghỉ việc và ở nhà làm nội trợ.
“Tôi không có ý định khiến cô cảm thấy bất an.”
“Tại sao trông ông có vẻ xuống tinh thần vậy?” cô hỏi.
“Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Có chuyện gì vậy. Cô bị cảm à?”
“Tôi đã ốm 3 tuần nay rồi. Trong khi ấy ông đang ở đâu?” cô rầu rĩ.
Mỗi ngày trôi qua, tất cả những gì cô có thể làm là đợi tin của Cook. Cuối cùng, điện thoại
cũng reo. Cô nghi ngờ về chuyện sắp xảy ra. Như tất cả những đại diện bán hàng khác, cô có
linh cảm tốt và rất nhạy cảm khi giao dịch chạm tới một điểm nhất định, cô biết chuyện gì
sắp xảy ra. Larry Tyler thích nghĩ về nó như khoảnh khắc ánh mắt giữa khách hàng và
người bán hàng chạm nhau. Khi khách hàng nháy mắt trước tức là giao dịch được chốt, nó
diễn ra trước khi họ có được chữ ký cuối cùng. Nói cách khác, đó là khi khách hàng đầu
hàng. Nhưng trong các thỏa thuận như với Cook, giây phút quan trọng ấy có vẻ hơi khó
lường. Nancy cần đơn hàng này, không phải để có tấm vé tới Palm Springs, mà đơn giản là
cô muốn giữ chút tự trọng cho mình.
Cook nói rằng ông ta đã sẵn sàng ký. Mỗi khi khách hàng nói đồng ý, cảm giác anh có được
giống như một cú đánh golf trúng lỗ vậy. Không cần biết kỹ năng của anh giỏi đến đâu, hoặc
anh đóng góp bao nhiêu trong việc chốt giao dịch, đó vẫn là một món quà, một thành tựu.
Khi bóng golf tung lên trời cao và rơi trúng lỗ, đó không hẳn là vấn đề kỹ năng mà là một
điều kỳ diệu. Những vị thần đã ban phước cho quả bóng ấy khi nó cất cánh và họ cũng ban
phước cho thỏa thuận này. Cô cảm thấy vô cùng hưng phấn. Nó giống với cảm giác của cô