cần tới sự nỗ lực nhưng ngay cả khi cô rất nỗ lực và đầu tư thời gian, vẫn không có gì xảy ra
hết.
Tuy vậy, cô vẫn dậy sớm hằng ngày, kéo Gary ra khỏi giường, đi làm và gọi điện thoại cho
khách hàng. Họ đều phớt lờ cô. Họ từ chối những cuộc gọi của cô. Cô đi gặp khách hàng tại
một trung tâm y tế trong thành phố cùng Fred, họ mời Fred vào trong văn phòng và yêu cầu
Nancy đợi bên ngoài. Họ sẽ bàn chuyện mà không có cô. Cảm giác khi đó không khác với khi
cô gọi điện cho nhiều khách hàng và bị từ chối, rõ ràng họ không muốn mua bất cứ thứ gì từ
một phụ nữ. Cô vẫn nhớ một cuộc gọi từ khách hàng của mình. Phòng photocopy của họ bị
ngập nước và họ nói nếu cô muốn bán hàng, hãy mang tới một cái giẻ lau, sau đó họ sẽ tính
tiếp. Cô gác máy một cách giận dữ. Có lẽ cô nên tới đó với cái giẻ lau, đó là hành động của
người bán hàng. Nó sẽ khiến khách hàng xấu hổ, cảm thấy mắc nợ cô và khiến vị thế của
anh ta giảm đi rõ rệt. Có lẽ cô đã bỏ qua cơ hội hiếm hoi để tạo nên sự đột phá, nhưng với
trạng thái tuyệt vọng hiện giờ, dù cơ hội kia có làm cả năm của cô bừng sáng, nó cũng sẽ
giống một sự sỉ nhục hơn.
Khi Fred hỏi Nancy đã gửi đề nghị chào hàng cho Akron Automotive chưa, cô trả lời là đã
gửi. “Tuyệt vời, vậy chúng ta có thể tới gặp họ một chút”, Fred nói trong khi Nancy chưa
thực sự sẵn sàng.
Cô sẽ gây ảnh hưởng bằng cách nào đây? Họ đẩy cô đi gặp Crockett Lang – Giám đốc của
Akrn Automotive, trong khi cô không làm được nhiều điều cho lắm. Họ đưa những tài
khoản đóng băng nhiều năm cho một đại diện bán hàng đã từng rất thành công là cô. Thế
nhưng cô đã làm gì? Đó là điều không dễ dàng, Fred biết, vậy tại sao ông vẫn có thể tới gặp
những người đó trong khi cô thì không? Cô đã làm gì vậy? Cô đã thực hiện những việc cần
làm chưa? Cô làm gì vào thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm rồi thứ Sáu?
Khi đi gặp khách hàng, tâm trí Nancy thỉnh thoảng lại nghĩ không biết Gary có đang tới các
buổi phỏng vấn xin việc hay không, nhưng cô cũng không gọi về nhà để kiểm tra. Cô không
muốn gây phiền hà cho chồng. Khi không tìm kiếm các mẩu tin tuyển dụng, anh ta ngồi chơi
điện tử và nói rằng anh ta vẫn chưa hết sốc sau khi mất việc. Cô khuyên anh ta nên biến sự
tức giận thành nỗ lực tìm việc làm mới. Cô cảm thấy bực mình với những tiếng bíp, tiếng
chuông cùng tiếng nhạc của Super Mario khi cô về nhà mỗi tối. Những đồng vàng Mario ăn
được mỗi ván không thể mua cho cô một chiếc khăn mới tại cửa hàng Liz Claiborne ở
Tower City.
Gary nói nếu cô là anh, cô cũng sẽ rơi vào tình trạng tương tự. Nhưng cô không cho là như
vậy, đó là vấn đề của nền kinh tế. Anh ta nói đó là vấn đề của anh ta, sự nghiệp của anh ta.
Cô nhắc anh ta nhớ rằng, khi mới tốt nghiệp, anh ta đã được rất nhiều công ty săn đón.
Trong khi cô học xong đại học thì không một nơi nào có nhu cầu tuyển người cả. Cả thế giới
của cô như sụp đổ khi Red Lobster không muốn tuyển cô vào vị trí quản lý. Sau khi được
tuyển vào Xerox, cô rất muốn gọi cho hắn ta và nói: “Này anh bạn, hãy thử so sánh biểu thuế
W-2 của chúng ta vào cuối năm xem sao.” Nhưng nghe xong câu chuyện của cô, Gary nói
rằng chuyện đó khó có thể xảy ra với anh ta.