Chén Thánh
1.
Không còn thời gian để mơ mộng nữa. Khi phải đối diện với hiện thực tàn khốc, mọi người
đều có những cách phản ứng khác nhau. Họ sẽ cố gắng gấp đôi, đánh mất niềm tin, dọa bỏ
việc hoặc trở nên mê tín. Một quản lý đã chồng đống bóng trang trí lên một chiếc móng
ngựa, xây một chiếc kim tự tháp ma thuật Titleist trên vầng trăng bằng sắt. Một đại diện trẻ
hơn, sẽ thực hiện động tác tung ba đồng xu may mắn tại bàn làm việc của mình mỗi sáng,
sau đó bỏ vào túi áo, mang chúng theo khắp nơi. Diane Burley đi đôi giày may mắn có gắn
hình trái tim vỡ đôi và hình một tia sét với hy vọng chúng có thể giúp cô lướt như bay tại
Crawford Manufacturer. Cả chi nhánh dường như trở thành những sinh vật đơn bào, bất cứ
thứ gì khác thường cũng khiến họ thấy nhẹ nhõm theo nhiều nghĩa. Nếu bạn châm kim vào
một đại diện trong đội của Pat, một ai đó trong đội của Fred sẽ thấy khá hơn.
Fred quan sát những người xung quanh như thể đang ngắm các kỳ quan thế giới. Pacetta
thực sự là một thiên tài khi biến một chi nhánh bán hàng thành một bệnh viện tâm thần! So
với những người xung quanh, Fred khá bình thường, từ vẻ bề ngoài lẫn nội tâm. Những điều
này chẳng có nghĩa lý gì. Bản chất của mọi việc là bán máy photocopy, họ không thực hiện
đại phẫu, cũng không tái cấu trúc nền kinh tế, họ chỉ đang bán những chiếc máy có khả năng
photo hay phun màu mà thôi. Vậy tại sao có những 6 đại diện bị viêm đại tràng khi nỗ lực
bán những chiếc máy đó? Tại sao Pacetta cứ phải kiểm tra điều hòa phòng ông ta mỗi giờ,
điều chỉnh nhiệt độ lên xuống, biến văn phòng ông ta thành cái lò, lo lắng rằng nhiệt độ quá
thấp có thể gây ra những vết mẩn như hồi ông mới làm việc tại Cleveland. Tại sao bệnh
chàm của một đại diện lại trở nên tồi tệ hơn khi đối diện với những căng thẳng mùa vụ này?
Không lẽ da của chúng ta lại đặc biệt mẫn cảm với sự khắc nghiệt của những thương vụ bán
hàng hay sao?
Trong cơn giận dữ, một đại diện nữ đã ném con gà rán đông lạnh dịp Lễ Tạ ơn về phía
chồng cô ta, dù chồng cô “thoát nạn” nhưng con gà thì gãy mất cả hai chân. Một vài đại diện
phải dùng đến thuốc Dramamine để giảm cơn buồn nôn khi họ đối diện với những khách
hàng quan trọng. Rob Onorato cố tìm kiếm những nốt mụn mới mỗi khi soi gương buổi
sáng, ông ta gọi đó là những chiếc mụn căng thẳng hay “mụn thần kinh”. Trong văn phòng,
ông thường lo lắng về cơ thể mình, tuần hoàn máu và giấc ngủ. Ông khẳng định rằng ông
thường xuyên bị chảy máu cam vào buổi sáng, mỗi khi căng thẳng chờ đợi những đơn hàng
kỳ diệu, những giao dịch trị giá vài triệu đô-la đủ để đưa ông tới Palm Springs. Họ đều tự
khoe khoang về những gì họ cần làm vì Pacetta. Tất cả mọi người đều muốn một tấm huân
chương. “Tôi vừa chốt một giao dịch lớn. Hura! Hãy gọi xe cứu thương cho tôi với! Tôi đã
thức trắng 3 đêm liền! Tôi sẽ ngất mất! Hãy nói với mẹ tôi rằng tôi yêu bà, hãy gửi con chó
thân yêu của tôi cho vợ tôi cùng với đơn hàng 3 chiếc máy photo in màu.” Tất cả mọi người
đều giật lấy những dấu hiệu bệnh lý khủng khiếp nhất. Mỗi người đều mong muốn mình
phải chịu đựng nhiều hơn bất cứ ai. Một đại diện thề rằng số đêm không ngủ của cô có thể
tương đương với cả loạt phim của Nickelodeon. Mỗi tối Chủ nhật, một trong các đại diện nữ