Để đối mặt với nỗi sợ hãi cuối năm, Fred quyết tâm không “được phép” ốm. Ông sẽ làm việc
với cường độ cao hơn thời gian qua. Ông đóng cửa phòng mình, bảo đảm sự riêng tư và cố
gắng giữ bản thân tỉnh táo. Ông đặt hai cùi trỏ lên bàn, hướng lòng bàn tay vào nhau trước
ngực, giống một đứa trẻ đang quỳ trước giường của mình. Ông nở nụ cười mà ông thường
dùng với những khách hàng tuyệt vời nhất như thể nó sẽ giúp ông từng bước đạt được mục
tiêu. Ông đã rơi nước mắt khi nhìn thấy con trai mình chơi tennis, đi trượt băng vào mỗi
thứ Tư hằng tuần với con gái mình nhưng ông không thực sự làm gì để bản thân được vui
vẻ. Ông cũng không dính phải rắc rối. Ông thực sự là một người chồng nhạt nhẽo trong năm
nay. Sau đó, ông đập hai bàn tay vào nhau thật mạnh. Hãy tiếp tục nỗ lực nào!
Bước ra khỏi văn phòng, ông lại biến thành một con ruồi, lượn lờ khắp các bàn. Ông nhìn
thấy Nancy trong hành lang: “Tình hình tại Crockett Lang thế nào?”
“Fred, đừng hỏi,” cô nói và tiếp tục bước đi.
Ông quay người đúng một vòng chữ U trước khi bắt kịp cô chỉ bằng mấy bước chân.
“Tôi sẽ hỏi. Tôi sẽ hỏi.”
Thế nhưng không hề có câu trả lời. Cô bước qua ông một cách lặng lẽ. Khi ông tìm thấy
Larry Tyler trong hành lang, ông gọi Larry vào văn phòng và đóng cửa lại. Lần nào cũng vậy:
“Hãy nói cho tôi biết tình hình đến đâu rồi, Larry?”
Khuôn mặt Larry bắt đầu đỏ lên, hành động của ông nhanh chóng và chính xác. Ông gạch
các thỏa thuận khỏi danh sách bằng chiếc bút nhớ màu vàng. Larry đang cáu, Fred nghĩ, đến
lúc rồi đây. Cuối cùng, Larry cũng cảm thấy choáng ngợp. Ông như muốn nói: “Tôi sẽ không
thể tới Palm Springs dù bây giờ tôi có cố làm gì chăng nữa.”
“Tôi cảm thấy mệt mỏi về việc không làm được gì cả”, ông hét lên, gạch thêm một thỏa
thuận nữa trong danh sách. Fred mỉm cười. Sự hài lòng tỏa sáng trên khuôn mặt ông: “Phải,
Larry tức giận. Bây giờ chúng ta cần phải nhìn vào sự thật.” “Nó đã biến mất rồi. Hoàn toàn
chết ngắc! Tôi đã nhận ra nó ngày hôm nay. Tôi đang cố thúc đẩy nó và giờ thì nó chết hẳn
rồi. Tôi không thể làm gì. Nhưng hãy nhìn xem, mọi thứ giống như chưa hề xảy ra vậy.”
“Thực sự không có hy vọng gì sao?” Fred nói nhẹ nhàng và đầy cảm thông. Người đàn ông bí
ẩn đã tức giận. Sự bí ẩn hóa ra cũng không sâu sắc đến thế, chẳng qua là có rất nhiều thỏa
thuận không đi đến đâu. Fred ước mình có thể tiếp tục mơ mộng: “Hừm. Chúng ta sẽ gọi lên
tầng trên và bảo họ gạch những cái tên đó ra khỏi danh sách.”
Larry sẽ không tới Palm Springs và nếu Fred không tìm cách để có được đơn hàng lớn vào
tháng này thì ông cũng sẽ cùng chung số phận. Các đại diện của ông vẫn mang tới những
đơn hàng nhưng như thế là chưa đủ. Dường như chưa lần nào ông thực sự cảm thấy đủ.
Việc ngồi ở vị trí quản lý và thúc ép người của mình về sự thật khốc liệt không đem lại hiệu
quả. Ông cần phải tự hành động. Hiện tại, ông đang phải đối diện với cơn khủng hoảng
khủng khiếp nhất từ trước tới nay. Đã đến lúc hành động, đã đến lúc ông quay trở lại vị trí
bán hàng của mình.