Bất kể đang làm gì, Fred luôn nghĩ về những đơn hàng khác mà ông cần. Ông luôn ngó
nghiêng khắp nơi, giọng của ông được nâng tông và có âm lượng thì thầm như đang hát.
Đứng trước chiếc bàn trống không của Larry, Fred cất giọng: “Larry đang ở đây. Áo khoác
của ông ta vẫn còn đây nhưng ông ta lại trốn đâu mất rồi. Tôi thích Larry, người đàn ông bí
ẩn. Tôi có thể đọc được suy nghĩ của Larry. Ông ta không muốn bị kiểm soát và đang trốn
tránh. Dù thế tôi vẫn sẽ tìm ra ông ta.” Tại thời điểm này, Larry chỉ có duy nhất một nhận
xét dành cho Fred: “Ông ta sắp lên đạn rồi đấy!”
Khi tới nhà hàng, Fred treo áo khoác của mình lên giá, tranh cãi với Rob Onotaro về việc ai
sẽ trả tiền bữa trưa. Bàn bên cạnh im lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa Fred và Rob một
cách hiếu kỳ.
“Tôi sẽ không trả tiền,” Fred nói.
“Cậu sẽ trả,” Rob nói và ngồi xuống bàn.
“Không, tôi không trả đâu.”
“Cậu trả!”
“Tôi nói là không!”
“Có, Fred, cậu sẽ trả,” Rob nói.
“Đã nói không mà lại.”
Trong suốt bữa trưa, Fred nghĩ về Smith Brewer. Nếu bán được một chiếc máy, ông sẽ thấy
hạnh phúc. Nếu bán được hai, ông sẽ cảm thấy ngất ngây. Gần đây, Fred thường nghĩ về
nhiều thứ khác hơn là những chiếc máy. Hơn bao giờ hết, ông nghĩ nhiều về cuộc hôn nhân
của mình. Ông bán mình cho những người khác cả một ngày, giống như ngày hôm nay ông
bán mình cho Smith Brewer. Nhưng ông đã không làm thế với vợ mình. Bà đang lạc lối và
bối rối. Một buổi sáng ông thức dậy và nhận ra rằng mình thành công trong công việc nhưng
lại thất bại thảm hại trong chuyện gia đình. Sau cuộc nói chuyện với mẹ của Kathy, mẹ ông
đã hỏi ông rằng ông có nhận ra đã đối xử với vợ mình như thế nào trong suốt thời gian qua
không?
Khi Fred và Rob ăn xong bữa trưa, họ tự thanh toán phần của mình, sau đó Fred đi bộ tới
tòa nhà Smith Brewer. Bước ra khỏi thang máy, sảnh chờ xa hoa khiến ông choáng ngợp dù
đã nhìn thấy nó rất nhiều lần. Sảnh chờ rộng và dài, mặt sàn bóng loáng như được lát bằng
đá cẩm thạch và gỗ quý, những bức tranh trừu tượng lớn được treo trên tường. Mọi thứ
đều toát lên vẻ tinh tế và sang trọng, kể cả cái đèn nửa sáng nửa không suốt dọc sảnh. Ông
cung cấp thông tin cho nhân viên lễ tân và ngồi chờ. Một tiếng sau, ông vẫn phải chờ
Robinson xuất hiện từ một trong số những căn phòng kia.
“Tại sao lại phải đối xử với bản thân như thế? Vì mình có thể làm một điều gì đó bất ngờ
sao? Nhìn đi, đã sang ngày mới chưa nhỉ?”