SÁT THỦ BÁN HÀNG - Trang 141

“Đó là sự nhẹ nhõm,” bà nói. “Em nên quan tâm tới điều gì nếu anh không về nhà đúng giờ?
Em đã từng quan tâm. Em đã từng rất quan tâm tới việc anh đi đâu, làm gì và em lo lắng,
nhưng giờ thì không.”

Trong những lúc như thế này, Fred sẽ nghĩ về quá khứ. “Mình nhớ về lúc mình làm rơi chiếc
nhẫn cưới trong một lon bia. Mình nghĩ đó là một lon bia bởi có một tiếng ‘ding’ khi nó rơi
xuống đáy. Mình cần nghỉ ngơi. Mình sẽ ngủ một chút.”

Fred đi vào phòng ngủ và bắt đầu xả stress một cách ồn ào dù đã gần nửa đêm. Ông sẽ dậy
lúc 5 giờ sáng mai. Kathy đi vào phòng khách và ngồi trên trường kỷ, nghe ngóng Fred đang
đập phá trong phòng ngủ. Ông đóng cửa phòng ngủ lại nhưng chỉ sau 5 phút, cửa lại mở ra.

“Kathy? Gần đây em có hút bụi không?” Ông hỏi.

Cùng lúc ấy, hai đôi tất được vo tròn như trái bóng bay xuống hành lang, tiếp đất, nẩy lên và
dừng tại sàn phòng khách. Hai quả bóng tất trông “xồm xoàm” một cách kỳ lạ. Khi Fred đi
chúng quanh nhà, chúng đã bắt được một lớp lông chó dày. Bà đã không hút bụi trong một
khoảng thời gian. Bà bắt đầu cười lặng lẽ một mình. Bà có thể nghe thấy tiếng cười thầm
của Fred trong phòng ngủ. Dù cho họ cùng cười với nhau, trong những căn phòng khác
nhau, bà biết là mình nên đợi Fred ngủ rồi mới đi vào. Một lần nữa, buổi tối kết thúc với
những tiếng cười nhưng là những tiếng cười cô đơn.

Laddie, nguồn gốc của mớ lông chó, đang ngủ ngon lành trên sàn phòng khách. Chú chó của
gia đình họ đã quá quen với những tiếng tranh cãi. Chỉ khi cửa phòng ngủ đóng lại và căn
nhà hoàn toàn yên tĩnh, khi Kathy ngồi trên trường kỷ và chờ đợi trong phòng khách một
mình, Laddie mới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Sự yên tĩnh đã đánh thức nó dậy. Chỉ có
sự yên bình mới khiến nó tỉnh giấc vào tháng Mười hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.