công ty nổi tiếng và uy tín với những sản phẩm chất lượng nhất trên thị trường. Nó cho
phép họ có một cuộc sống của tầng lớp trung lưu và một tương lai vững vàng. Thế nhưng
công ty đã lấy đi linh hồn của chồng bà. Nó đã biến ông thành một người khác với người mà
bà đã lựa chọn để kết hôn. Bà cảm thấy qua nhiều năm, công ty đã biến ông trở thành người
thân, trở thành tù nhân của nó, giống như một kiểu giáo phái mù quáng vậy. Nó đã dạy ông
cách tự tạo động lực cho bản thân với những nỗi bất mãn vô tận.
Khi nào thì cảm xúc khiến một người đàn ông đi quá xa và trở thành một nhân tố phá hoại?
Khi nào cảm xúc sáng tạo của một nghệ sĩ có thể biến anh ta thành một kẻ nghiện rượu đến
chết? Khi nào một huấn luyện viên có thể khiến đội của mình chơi hết sức tới mức mạo
hiểm cuộc sống của họ để dùng thuốc kích thích? Khi nào chủ tịch tập đoàn có thể phá hỏng
cuộc đời nhân viên công ty mình với những khao khát lợi nhuận ngắn hạn, thăng tiến trong
sự nghiệp và để có thêm 100 đô-la trong tài khoản? Khi nào thì khao khát thành công trở
thành một chất độc gây nghiện và làm thế nào để thoát khỏi nó? Một người có thể đắm chìm
trong những liều thuốc xúc cảm tăm tối nhất để có thể cảm nhận được sự viên mãn cũng
như vươn lên một tầm cao mới. Đến một mức độ nào đó, một số kiểu đam mê, ví dụ như
một chút bất mãn đầy năng lượng là điều cần thiết để thành công. Nhưng khi bạn vượt qua
giới hạn rồi thì sao? Khi nào bạn sẽ nhận ra rằng mình đang bị kéo lại và mình đã đầu hàng
trước những góc tối của năng lượng mà bạn sử dụng trong những giây phút tồi tệ hay tuyệt
vời nhất? Khi nào thì chính động lực giúp bạn leo lên đỉnh cao sẽ đẩy bạn xuống vực thẳm?
“Anh chỉ muốn trút tất cả thứ của nợ đó lên người em, Fred ạ,” Kathy nói “Anh muốn em
chịu đựng. Đó là lý do cho những căng thẳng và ồn ào này phải không? Nó sẽ không bao giờ
chấm dứt cả.”
“Kathy, hãy làm những gì em muốn. Đó là điều anh muốn nói. Không có bất cứ sự ép buộc
nào. Đó thực sự là một quyết định nặng nề. Anh sẽ phải gõ cửa rất nhiều nhà. Em không thể
đi làm lúc này.”
“Vậy chúng ta đang nói về cái gì thế?” bà hỏi.
“Em đang bị mặc kẹt. Thật ra anh muốn em ở nhà. Hãy giữ lấy lương của em, giữ những thứ
em kiếm được từ việc đi dạy. Anh không quan tâm,” ông nói.
“Hãy nói cho em biết làm thế nào để kiếm một công việc?”
“Anh đã nói với em cách bán hàng ở Herbalife.”
“Ồ, đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.”
“Đây là điều đang làm phiền anh,” ông nói. Trong một khoảnh khắc, dường như một điều gì
đó mới mẻ sắp xuất hiện. “Em biết ai là kẻ thua cuộc tối nay không? Bây giờ là 11 giờ 30
phút. Em có thể thức dậy một cách thoải mái vào sáng mai còn anh thì không. Anh vui vì em
không phải làm việc khi bọn trẻ còn nhỏ. Em đã làm những điều thật tuyệt vời. Anh thích
điều đó. Anh muốn em ở nhà vì con chúng ta. Dù anh nói chuyện với ai, anh vẫn luôn nghĩ
rằng một người vợ nên ở nhà.”