Fred có nhận ra ông mâu thuẫn thế nào không? Kathy không nghĩ là ông đang lắng nghe
những điều ông nói.
Ông nói với bà rằng ông đã từng làm việc chăm chỉ hơn. Ông từng là một con quỷ mè nheo.
Ông gửi cho đại diện của mình những lá thư cảnh báo, thư quan tâm, thư yêu cầu sửa đổi.
Bây giờ, ông không còn nhiệt huyết như thế nữa. Ông không còn thích chơi trò đấu trí với
họ nữa. Vài tuần trước, khi Frank bảo ông để những lá thư khiển trách trong hồ sơ của
những người đang không hoàn thành mục tiêu, ông đã từ chối. Các đại diện của ông đã tận
lực. Ông thực sự cảm thấy mệt mỏi.
“Chỉ là anh không chịu đựng được nữa,” Kathy nói.
“Anh đồng ý!”
“Nhưng...”
“Anh không có thời gian.”
“Thế nhưng...”
“Kathy!”
“Tại sao anh không thể về nhà đúng giờ?” bà hỏi.
Kathy không muốn nói như thể bà đang đòi hỏi. Bà chỉ cảm thấy khó hiểu vì sau từng đấy
năm cống hiến cho công ty, ông xứng đáng có quyền làm chủ thời gian của mình.
“Anh vẫn cần phải kiếm tiền.”
“Thế nhưng chuyện đó đã diễn ra hết năm này tới năm khác. Và anh cũng chưa bao giờ đi
ngủ trước nửa đêm,” bà nói.
“Em có lối sống tốt hơn bình thường rất nhiều.”
“Về chất hay về lượng?” bà hỏi.
“Hãy tưởng tượng em sẽ ra sao nếu em vẫn sống tại Plot Number One.”
“Em thích căn nhà nhỏ đó. Em không cần một căn hộ lớn hơn. Em muốn anh về nhà. Em
chưa bao giờ là một kẻ đòi hỏi.”
“Kathy! Kathy! Kathy! Nếu anh có thể kiếm 25.000...”
“Nếu anh cứ như thế này thì cá nhân em sẽ nói không, em không thích như thế. Thế nhưng
nếu anh là một người trầm tĩnh và bình yên...” Bà đột nhiên thấy bối rối với việc lựa chọn từ
ngữ. “Anh biết đấy, đã có lúc em cảm thấy nhẹ nhõm khi anh không ở đây.”
Khuôn mặt của Kathy đỏ dần lên và nước mắt đong đầy trong đôi mắt của bà.