“Đó là đề nghị của anh sao?”
“Anh thực sự không muốn tới các bữa tiệc Giáng sinh. Anh chỉ muốn ở nhà và ngồi xem King
of Kings. Diễn viễn nam chính với đôi mắt màu xanh biển đó là ai vậy? Anh đang cố gắng
nhớ tên cậu ta. Em biết không, anh chỉ còn 20 năm nữa để làm việc và anh thực sự quan tâm
tới bọn trẻ và cả em nữa.”
“Anh quan tâm tới em?” bà nói với chất giọng ngạc nhiên đầy mỉa mai.
“Nếu một ai đó trong gia đình anh bị đe dọa bởi bất cứ điều gì, anh sẽ đứng lên và xử lý
chúng. Đó là cuộc sống của anh, là công việc của anh. Không có những điều đó, cuộc đời anh
coi như chấm dứt.”
“Em không biết anh lấy năng lượng từ đâu.” Bà nói một cách mềm mỏng.
“Paul Mackinnon nói với anh hôm nay. Ông ta nói: ‘Fred, cậu phải đưa ra quyết định đi. Năm
năm nữa cậu sẽ có thu nhập rất cao.’ Đó là sự thật, Kathy, em nên kiếm một công việc toàn
thời gian đi.”
“Ông ta có nói với anh điều gì mà anh không biết không?” Bà hỏi lại, cảm thấy khó chịu vì
ông lắng nghe lời khuyên từ cánh tay phải của Frank về tương lai của họ hơn là lời khuyên
của bà.
“Ông ta nói anh phải đưa ra quyết định. Nếu anh lựa chọn quay trở lại làm đại diện bán
hàng, anh sẽ không kiếm được nhiều tiền. Không phải với Xerox.”
“Nghe cứ như thể anh không biết điều đó.”
Fred nhảy dựng lên với tông giọng của Kathy. Thay vì bảo vệ quan điểm về sự nghiệp của
bà, ông bảo vệ danh dự của Paul Mackinnon. Fred đứng lên và lấy cuốn sổ ngân hàng từ
trong ví của Kathy. Ông vừa xem nó cách đây ít lâu, chăm chú nhìn vào mọi khoản chi tiêu
và đột nhiên giận giữ khi nhìn vào đó.
“Paul là một người đàn ông tuyệt vời. Paul không tiêu 20 đô-la chỗ này, 30 đô-la chỗ nọ và
10 đô-la chỗ kia.”
“Ồ, lại nữa rồi.” Kathy lên tiếng.
“Kathy, em vừa tiêu 10 đô-la ngày hôm qua để làm gì vậy? Em rút tiền 3 lần. 10, 15, 20 đô-la
ngày này qua ngày khác.”
“Không còn tí đồ ăn nào trong nhà. Em rút như thế bởi lẽ em biết anh sẽ rồ lên nếu anh thấy
em rút 100 đô-la chi trong một lần.”
“Chúng ta đang tiêu nhiều hơn số tiền anh mang về nhà. Chúng ta đang mua ngày càng
nhiều, nhiều, nhiều, nhiều hơn. Chúng ta không còn đủ tiền để chi trả những khoản khác