Kathy quay trở lại chủ đề mua quà Giáng sinh cho bọn trẻ.
“Anh có nhận ra rằng từ khi em mua quà Giáng sinh cho bọn trẻ xong xuôi hồi tháng Chín,
anh đã không nói gì ngoài việc em mua đồ đắt tiền.”
“Kathy, đó là bởi em không có kế hoạch,” Fred nói.
“Đây là việc chúng ta phải làm, dù có kế hoạch hay không. Nếu năm nay em không làm thì
anh sẽ làm. Đó là cách nhìn nhận vấn đề của em.” Bà phản ứng.
“Không, anh không làm được. Cũng giống như Diane Burley, nếu cô ta không được vào
President’s Club thì đó là lỗi của cô ta chứ không phải của anh. Dù em có thích hay không thì
anh cũng không làm đâu.”
Trên tầng, Christopher đang gọi họ. Giọng nói của hai người đang vang khắp nhà nhưng
Christopher không đề cập tới việc bảo họ nhỏ tiếng, cậu chỉ muốn họ tắt tivi trong phòng
khách. Nó đã được bật từ bữa tối. Fred đứng dậy, tắt tivi và quay trở vào bếp.
“Em không nhận ra là,” ông nói hạ tông giọng lần nữa, “đằng nào em cũng phải làm. Tại sao
lại phải căng thẳng và gây sức ép bằng cách trì hoãn nó.”
“Trong từng đấy năm chúng ta cưới nhau, em đã luôn cố gắng làm mọi thứ và...”
“Em đang quá căng thẳng đấy,” ông nói.
“Em không lo lắng về chuyện đó.”
“Anh cũng vậy,” ông nói tiếp.
“Vậy tại sao cứ 30 phút một lần, anh lại đề cập tới nó vậy?”, bà hỏi.
“Em không bắt đầu hành động, đó là vấn đề. Tinh thần của em đang trở nên khô héo. Anh
không quan tâm đến việc nếu anh có thể tới Palm Springs năm nay không.”
“Em có nên viết lại điều đó không?” Kathy hỏi.
“Em không hiểu rồi. Kỳ vọng của anh rất cao. Anh đang ở giai đoạn không dễ chịu chút nào
của cuộc đời, nhưng anh sẽ vượt qua nó. Khi em già đi, mọi thứ dần thay đổi. Anh không
định... nếu anh cần phải nhảy qua những chiếc vòng lửa, anh sẽ làm một mình.” Fred nói với
chất giọng nhỏ nhẹ và sâu sắc hơn.
“Khi em đi mua những thứ mà bọn trẻ muốn, anh sẽ nói việc đó thật ngớ ngẩn.”
“Anh nghĩ mình có thể khiến chúng hài lòng hơn. Chris cần một sân bóng rổ thực sự, sân
ngoài trời ấy. Nó muốn một cái đồng hồ trong phòng. Em muốn mua cho mỗi đứa một chiếc
xe đạp và sau đó là máy tính.” Ông nói, ngày càng nhỏ giọng lại và liếc về phía cánh cửa đang
mở trong phòng bếp. “Kara không cần một cái xe đạp.”