“Anh thật đáng ngạc nhiên, Fred ạ.”
“Phải. Anh quá tuyệt vời.”
Sau khi bà rời đi, ông dùng nĩa cuộn mì Ý và ăn ngấu nghiến. Sau đó, ông lấy một đĩa nữa rồi
thêm một đĩa nữa. Trong khi ăn, ông vẫn không ngừng suy nghĩ: “Bruno đã có thêm một
khách hàng tiềm năng. Nancy chưa có thêm một mối nào.” Thấy Christopher đi xuống tầng
hầm để chơi mô hình tàu lửa, ông quyết định đi theo thằng bé. (Có ai nhận ra rằng ông dành
rất nhiều thời gian cho con cái không? Ông tập bóng chày với Christopher vào thứ Hai. Ông
đi nhảy Brownie với Kara vào thứ Ba, đi trượt băng với Kylene vào thứ Tư. Ông tập bóng
với Christopher lần nữa vào thứ Năm. Những buổi tối khác, ông dạy Kylene cách chơi bóng
chuyền dưới tầng hầm.)
Christopher mặc chiếc áo Michael Jordan và đi đôi giày bóng rổ không dây của mình. Fred
vẫn đang mặc nguyên bộ đồ đi làm. Ông giúp con trai siết lại những phần đường ray đang
lỏng lẻo. Tầng hầm là nơi Christopher thỏa sức với trí tưởng tượng của mình, nơi cậu mơ về
những thứ khác ngoài các môn thể thao. Sau khi Fred vặn chặt các đoạn nối, đoàn tàu bắt
đầu chuyển bánh trên đường ray và phát ra những âm thanh vui tai. Cùng với đoàn tàu,
Fred bắt đầu lượn quanh tầng hầm.
“Này Chris! Đây sẽ là nơi chúng ta để bàn bi-a. Chúng ta sẽ đặt những chiếc tạ ở đây, quầy
bar ở kia và con có thể xem tivi trong khi đang tập tạ.”
“Đó chỉ là giấc mơ thôi,” Christopher nói, mỉm cười hạnh phúc khi nghe những ý tưởng lạc
quan của cha mình. Đó không phải là điều thường thấy ở Fred.
Fred quay trở lại phòng bếp, điện thoại của ông đang reo. Đó là Larry Tyler.
“Tuyệt vời, Larry. Mà này, dù cho tôi mang đến cho anh nhiều vấn đề, tôi vẫn biết những gì
anh đang làm. Cả tôi và anh, tôi không nghĩ chúng ta có thể làm được gì vào năm nay. Một
đơn hàng không cứu anh mà cũng chẳng giết anh.” Larry đang làm việc một cách tuyệt vời
dù ông không thể tới Palm Springs.
Họ thảo luận về các đơn hàng chưa thể chốt trước khi hết năm, sau đó Fred gác máy. Ông
nghĩ về những điều Larry vừa nói với ông: “À, Fred, tiện thể tôi đã gọi điện. Họ nói rằng họ
sẽ đổi toàn bộ máy móc của họ vào tháng Mười năm sau.” Được, Larry. Năm sau. Tháng
Mười. Tuyệt vời. Cảm ơn, Larry. Nhưng năm nay thì sao? Chúng ta sẽ thoát khỏi năm nay
thế nào đây?
Mọi thứ đều không chắc chắn. Ngay cả Frank Pacetta cũng biến mất. Fred tự hỏi sếp của
mình đang làm gì ở New York và bỏ mặc họ chiến đấu trong giai đoạn cao điểm này của
năm. Không ai biết chắc khi nào ông ta trở lại. Và Pacetta đã đưa ra một lời giải thích chính
thức cho sự biến mất dài hạn của mình: Cha ông đang nằm viện sau một cơn đột quỵ, ông
cần bay về Brooklyn để ở bên cạnh cha và giúp mẹ mình vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tuy nhiên không mấy người trong chi nhánh tin rằng Pacetta nói thật. Thường thì lời nói