3.
Mỗi tối, Fred thường chạy bộ khoảng 8km sau đó ngấu nghiến bữa tối “khác người” của
mình: một bát ngũ cốc, một thanh M&M đậu phộng và 20 cánh gà. Khi ở nhà, Fred ngày càng
cảm thấy lo âu hơn. Ông chắc chắn Pacetta sẽ rời Cleveland còn ông sẽ không thể tham gia
President’s Club vào năm nay. Ông lại nhắc với Kathy rằng ông sẽ chết trước khi hết năm,
mỉm cười và suy nghĩ về cái chết của mình, như thể đó là một minh chứng hùng hồn cho sự
cống hiến và hy sinh, sự công nhận cuối cùng và không thể phủ nhận những gì ông đã làm
cho Xerox. Không phải một cơn bạo bệnh, không phải một tấm huân chương, chỉ cái chết
mới là đỉnh cao của vinh quang.
“Ý anh là còn 12 ngày nữa! 12 ngày làm việc nữa. Anh cần phải cố gắng hơn. Anh ước gì mọi
thứ diễn ra tốt đẹp,” ông nói.
Lại chuyện gì nữa đây? Kathy đang xả nước vào bồn rửa bát còn Fred đang ngồi ở bàn ăn.
Từ trên tầng, Kylene gào lên: “Mẹ tắt nước đi mẹ!” Cô bé đang bị mất nước trong nhà tắm
do thiếu áp suất.
“Diane đã có 3 tháng tồi tệ liên tiếp, Citadel vẫn tiếp tục trì trệ.” Ông lẩm bẩm một mình và
chẳng ai biết liệu họ có thể chốt đơn hàng với Citadel hay không.
Kathy cầm lấy ví và chìa khóa xe. Fred ngước lên hỏi:
“Em đi đâu đấy?”
“Em đến cửa hàng,” bà nói.
“Đồ ăn sống hay cửa hàng khác?”
“Có đủ thứ đồ ở đó.”
“Em sẽ về chứ?” Ông hỏi và mỉm cười.
“Không. Em sẽ bỏ anh đi.”
“Em còn giữ VCR chứ?” Ông hỏi.
Kathy hiểu ngay điều Fred đang nói. Thay vì những cuộn băng, ông sẽ dùng từ VCR. Ông
luôn biến tấu những điều ông muốn nói bằng kiểu ngôn ngữ của riêng mình. Mỗi khi nói
chuyện với Fred, não bộ của Kathy làm việc như một đầu thu vệ tinh đối với các thể loại
sóng nhiễu vậy.
“Phải!” bà nói.
“Em xem, anh nhớ mọi thứ phải không?” Ông hỏi.