của ông ta phải có hai, ba hoặc bốn tầng ý nghĩa khác nhau. Ông ta có thể đã bay tới
Washington, Georgia hay Texas để phỏng vấn.
Một ngày, Fred phát hiện có hai quản lý khác được cấp những chiếc máy điện thoại văn
phòng hiện đại. Một trong số họ đã khoe với Fred. Tại sao quản lý bán hàng phụ trách các
tài khoản lớn như ông lại không có? Liệu có thông điệp nào ẩn sau những hành động ấy
không? Ông không quan tâm. Nhưng tất cả mọi việc đều có tác động không nhỏ vào tháng
Mười hai nhờ Pacetta. Ông ta muốn tạo mâu thuẫn khắp mọi nơi vì ông ta cần chúng. Trước
khi đi New York, ông ta đã vào văn phòng của Pat Elizondo và nói điều gì đó khiến cô nổi
giận rồi sau đó lại làm cô cười bò, cuối cùng, ông ta thở hắt: “Bây giờ tôi phải đi gây sự với
Rob đây.” Đến cuối năm, mọi thứ đều có thể trở thành yếu tố làm đổ thêm dầu vào lửa, hoặc
là điềm báo, không loại trừ cả một chiếc điện thoại văn phòng hiện đại. Fred hỏi Rob định
làm gì với cái điện thoại đó. “Anh hơi nhỏ mọn đấy, Fred.” Không, dĩ nhiên là không. Pacetta
có lẽ đang cười khẩy ở đâu đó, cũng có thể đang lên kế hoạch để khiến Fred cảm thấy bất an
tới mức dốc toàn lực trong tháng Mười hai.
Kathy trở về vài phút trước khi Fred gác máy. Khi bà bước vào phòng bếp, Fred cảm thấy
một cơn gió lạnh vừa lướt qua mình. Bất kỳ việc mua sắm nào cũng sẽ khiến căn phòng trở
nên lạnh lẽo, đặc biệt là vào tháng Mười hai. Đó là tuần thứ hai của tháng Mười hai và không
ai đi mua sắm cho bọn trẻ. Fred nghĩ Kathy sẽ đi, còn bà thì nghĩ ngược lại. Và lẽ dĩ nhiên là
chưa ai làm gì cả. Kathy “đình công” bởi bà mua gì Fred cũng chỉ trích. Chỗ đồ này bao nhiêu
tiền? Bọn trẻ có thực sự cần chúng hay không? Bà trả bằng thẻ hay tiền mặt? Rồi ông nói
ông sẽ trả lại những món đồ đó vào ngày hôm sau. Bởi vậy, thay vì tự mua dây buộc mình,
bà sẽ không làm gì cả.
Fred liếc mắt nhìn Kathy sau khi bà cất chỗ rau quả vừa mua vào tủ lạnh. Bà đứng cạnh khu
vực nấu nướng ở giữa bếp, mái tóc vàng trở nên rực rỡ. Trông bà thật đẹp, dù đã trải qua
một ngày dài.
“Anh biết chúng muốn gì, Kathy,” ông nói, hạ thấp tông giọng của mình. “Chúng muốn đi tới
trung tâm thương mại và mua thứ gì đó.”
“Fred, quà Giáng sinh cần phải mang lại bất ngờ. Đó là điều quan trọng nhất. Anh đang ném
ý nghĩa thực sự của Giáng sinh ra ngoài cửa sổ đấy.”
Fred đã mua gì cho bản thân vào buổi trưa? Ông đã mang gì về nhà? Áo len chui cổ và quần
âu từ cửa hàng Liz Claiborne ở khu trung tâm. Kathy nói rằng đó là điều bà thích. Ông đi vào
cửa hàng, chọn đồ và mua những gì mình thích. Bà cũng thích như vậy. Bà không thích nhìn
vào những gì ma-nơ-canh đang mặc, thay vào đó, bà thích lục lọi tìm những món đồ giảm
giá trên các giá treo.
“Anh không định tới các bữa tiệc Giáng sinh,” Fred nói.
“Tại sao?”
“Anh không thích. Anh đã mua quần áo để mặc suốt kỳ nghỉ và đó là tất cả,” ông nói.