SÁT THỦ BÁN HÀNG - Trang 144

“Chúng tôi đang cố gắng thắt chặt chi tiêu. Và rõ ràng chiếc máy này hoàn toàn không cần
thiết”, Libby nói.

“Chúng tôi có thể giúp cô tiết kiệm 16.000 đô-la trong năm đầu tiên. Tôi xin thề”, Fred đáp
lại.

“Hãy đưa bản chào hàng cho tôi, và tôi có thể đọc nó ở nhà.”

Diane lấy bản chào hàng của Citadel ra khỏi túi của mình trong khi Fred há hốc mồm, ném
cho cô một cái nhìn kinh ngạc pha lẫn kinh hoàng rồi nháy mắt một cái. Ông đang làm chính
xác những điều ông đã làm tại Smith Brewer, biểu lộ mấy vẻ mặt không mấy nghiêm túc sau
lưng khách hàng. Diane nhíu mày cố gắng đưa ông về trạng thái nghiêm túc cần có. Fred
đang làm ra vẻ mặt “Ôi Chúa ơi” đặc trưng của mình, đáng buồn thay, Diane hoàn toàn
không có hứng thú thưởng thức trò hề của ông lúc này. “Cô cần những trò hề này hơn cô
nghĩ đấy”, Fred đáng lẽ nên nói trước với Diane, “bởi cô cần cho khách hàng thấy cô mới là
người chủ động ở đây. Cô phải vờ như mình chẳng sợ gì hết nếu không cô sẽ không bán nổi
một chiếc máy photocopy nào đâu. Mua bán cũng giống như một lớp học mẫu giáo vậy. Nếu
khách hàng đánh hơi thấy mùi sợ hãi, thỏa thuận thế là đi tong.”

“Kathy bắt đầu nhận việc dạy thay tại trường học trong hạt”, Fred lên tiếng.

“Tôi thực sự cảm thấy mừng cho bà ấy, ít nhất bà ấy cũng sẽ có thêm chút tự do thay vì bị
ông kiểm soát”, Libby mỉm cười, “còn bây giờ, hãy lướt qua bản chào hàng này một cách
nhanh gọn nào.”

“Đây là một món hời”, Diane lên tiếng. “Thật đấy. Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể đưa ra
một lời đề nghị nào tuyệt vời như vậy một lần nữa.”

“Đây thực sự là một ưu đãi đặc biệt dịp cuối năm ở phía Bắc Ohio mà Frank đã chấp thuận.
Chúng tôi gần như chẳng có lời lãi gì cả.”

Libby tỏ ra hoàn toàn không tin vào điều đó.

“Liệu ông ta có thể hào hứng hơn thế được không?” Diane hỏi, liếc mắt về phía Libby.

“Cậu biết đấy, Diane, hai người nên đi đóng quảng cáo đi,” Libby nói.

“Mình cũng rất hào hứng,” Diane bổ sung.

Khi họ giải thích đơn hàng của Citadel có thể giảm chi phí năm đầu tiên thấp như thế nào và
có lợi ra sao trong năm thứ hai và năm thứ ba, Libby không ngừng gõ đầu bút vào màn hình
máy tính và nhìn đăm đăm vào nó.

“Hai người đang rất hào hứng. Đó là một điều tốt,” cô nói. “Tôi nghĩ rằng chúng ta có hy
vọng ở đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.