Frank nói với đám người bằng chất giọng Brooklyn của mình, làm một cú thúc cuối cùng
cho việc lắp đặt những chiếc máy sau kỳ nghỉ Giáng sinh: “Ai muốn có nhiều tiền thưởng
nào? Không lùi bước và không đầu hàng. Tôi biết các bạn suốt ngày mấp máy môi theo tôi vì
tôi vẫn không ngừng nói điều đó trong suốt 4 năm nay. Mỗi đội chỉ cần thêm 50.000 đô-la
và chúng ta sẽ vươn tới đỉnh cao. Chúng ta đã đạt chỉ tiêu năm nay. Chúng ta là chi nhánh
đầu tiên làm được điều đó. Thật tuyệt vời! Một năm đầy kỳ tích. Các bạn đều là những
người hết sức đặc biệt, hết sức xuất sắc. Chúc Giáng sinh vui vẻ!”
Khi Pacetta và Mackinnon đọc tên những nhân vật xuất sắc nhất, họ bước đi, chạy nước rút,
vấp ngã rồi đi lững thững lên phía trước và lựa chọn các phần thưởng. Đây là lúc họ cảm
thấy sự tuyệt vời của chủ nghĩa tư bản gắn liền với màu sắc rực rỡ của đêm Giáng sinh, khi
lằn ranh giữa những món quà và thu nhập của họ thực sự rất khó phân biệt, khi mà của cải
vật chất trở nên quan trọng hơn bản chất của chúng.
Suốt cả năm, trong những bữa tiệc như thế này, các đại diện nhận những món quà với niềm
vui và sự biết ơn. Điều đó chưa bao giờ thay đổi. Từng người một tiến lên phía trước và lựa
chọn giữa những chiếc tivi, đầu đĩa hay bộ loa mới. Một đại diện mất khá nhiều thời gian để
lựa chọn, cầm lên rồi lại đặt xuống và cuối cùng anh ta quyết định chọn chiếc tivi màu. Một
người nữa tiến lên, lần này rất nhanh gọn, anh ta chọn lấy phần thưởng là chuyến du lịch.
Người thứ ba muốn chiếc xe đạp địa hình để tập thể dục. Một vài người nói đùa về những gì
đang diễn ra: “Tôi đã nói với vợ tôi trước khi đi làm vào buổi sáng nay là có thể tối nay tôi
sẽ mang về một chiếc máy nướng bánh mỳ.” Phần lớn bọn họ đều coi chuyện này rất thiêng
liêng như chính công việc của họ vậy.
Khi đến lượt Diane Burley, cô biết chính xác thứ cô muốn. Cô nhớ về chiếc xe đạp cô dùng
khi còn nhỏ với màu sơn vàng cũ kỹ. Cô muốn chiếc xe đạp địa hình. Trông cô như đang tận
hưởng niềm hạnh phúc, một người phụ nữ sẵn sàng vượt qua mọi nỗi đau thời thơ ấu
không phải bằng niềm tin hay phương pháp trị liệu mà bằng việc bán máy photocopy và
làm việc chăm chỉ. Gương mặt cô tràn đầy sự tự tin, niềm hạnh phúc xuất phát từ thành quả
cuối cùng cô đạt được sau nhiều nỗ lực. Bạn sẽ không nhìn thấy gương mặt như thế ở một
nơi nào khác và bạn biết Pacetta đã thành công. Ông biết cách biến những chiếc xe đạp hay
đầu máy đọc CD thành bùa hộ mệnh và những liều thuốc tinh thần lớn lao. Ông biết cách
biến sự hy sinh cá nhân thành vinh quang bất tận. Ông nhìn thấu nỗi đau của từng cá nhân
và biết cách gây sức ép cho nó. Ông có thể khiến nó bùng cháy hoặc vờ chữa lành nó. Diane
là một trong số những người được chữa lành. Năm nay cô đã có chuyến đi tới Palm Springs
và đạt được ước mơ thời thơ ấu của mình. Cô đã được trả lương nhưng món quà này còn
giá trị hơn thế, nó giống như tình yêu thương của cha mẹ. Đó là một điều kỳ diệu. Đối với cô,
món quà này đã tới trễ hẳn một phần tư thế kỷ nhưng dù muộn còn hơn không.
Tối hôm đó, Pacetta mời tất cả các quản lý và vợ chồng của họ tới dự tiệc cocktail tại nhà
ông và ăn tối ở nhà hàng Hudson. Tại nhà mình, ông nói chuyện với mọi người một lần nữa
và cảm ơn họ: “Đã 4 năm trôi qua. Tôi muốn cảm ơn tất cả các bạn.” Nghe như thể ông đang
thông báo rằng ông sẽ rời chi nhánh Cleveland. Suốt bữa tối, Pacetta không hát một bài nào.
Không có màn ném thức ăn. Mọi việc đã khép lại, sẽ không có gì giống như trước nữa. Họ
trở lại nhà Pacetta sau bữa tối, uống thêm vài ly rồi ai về nhà nấy.