Pacetta hỏi Fred liệu ông có muốn trở thành quản lý tài khoản quốc gia thứ 3 của hạt
Cleveland không. Không, bởi lẽ ông sẽ không có những tài khoản màu mỡ. Chúng đã thuộc
về hai NAM tại nhiệm. Và họ nói chuyện về việc có thể một trong hai NAM đó sẽ chuyển
sang một vị trí mới. Không có gì chắc chắn cả. Chưa có gì được xác định rõ ràng. Có rất
nhiều người muốn vị trí mà ông đang hướng tới. Fred không cho phép bản thân có bất cứ
hy vọng nào nhưng nó vẫn đủ để giữ ông ở lại với Xerox chừng nào Pacetta còn ở đây.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Pacetta sẽ rời đi trong nửa đầu năm sau. Nhưng nhiều
tháng trôi qua, Pacetta vẫn ở Cleveland. Đầu tháng Một, Fred nghe ngóng được rằng Pacetta
được đề nghị một công việc tại Ý – một đề nghị kỳ lạ với một người đàn ông nói rằng muốn
ở gần Cleveland –nhưng nó nhanh chóng tan thành mây khói chỉ trong một tuần, Pacetta đã
rất đau lòng. Sau đó, báo cáo doanh thu của năm trước được công bố và Pat Elizondo đã
chia sẻ thông báo của tập đoàn với một số người, nó cho thấy Cleveland không thực sự
mang lại nhiều lợi nhuận. Cô chỉ ra rằng những con số của Cleveland thực chất chỉ là số
tuyệt đối tối thiểu cần thiết để sinh lời, một con số tương đối mà liếc qua cũng nhận ra
được. Điều này chứng tỏ tập đoàn đã điều chỉnh các con số, điều mà họ thường làm đối với
những quản lý hạt chăm chỉ và tận tụy, để cho Pacetta một con số đáng hài lòng. Con số đã
nói lên tất cả: Họ hào phóng tới mức cho Pacetta một cú hích cần thiết nhưng họ lại khiến
mọi người đều biết rằng Pacetta cần họ bởi thực tế họ có thể nâng con số cao hơn một chút
so với mục tiêu và trông thực tế hơn. Không ai có thể đạt được chính xác mục tiêu doanh
thu cả.
Không ai nghi ngờ khả năng tạo động lực cho mọi người làm việc nhưng Pacetta có thói
quen “vung tay quá trán” để làm hài lòng khách hàng, tiệc tùng và các buổi lễ ghi nhận đóng
góp. Ông ta là một người truyền cảm hứng nhưng còn khía cạnh lợi nhuận thì sao? Từ góc
nhìn của Elizondo, những con số trên bảng tổng sắc cho thấy tập đoàn muốn tất cả mọi
người nhận ra điểm yếu của Pacetta. Họ muốn cho thấy rằng người đàn ông này, người đã
tự đặt ra những tiêu chuẩn quảng bá của riêng mình – thẻ thành viên câu lạc bộ, các phần
thưởng giá trị, một đế chế của riêng mình cũng có những nhược điểm. Pat Elizondo nhận ra
điều đó sẽ như một cái tát vào mặt Pacetta, hơn thế nữa cô cảm thấy bị tổn thương bởi cô
nghĩ rằng ông đã khích lệ mọi người rất tốt, giống như Bobby Knight, một vị huấn luyện
viên khiến nhiều người thích và không ít kẻ ghen tị. Nếu họ can thiệp vào kết quả của ông,
tại sao họ lại không khiến nó đáng tin hơn một chút?
Giữa mớ lộn xộn ấy, Fred hy vọng Pacetta sẽ ở lại Cleveland trong năm tới, và đó là một
tương lai vui vẻ với ông. Nếu ông không có vị trí mới, ông sẽ có thể tiếp tục làm việc cho
Pacetta, ông hạnh phúc vì điều đó. Trong một lần tinh thần chán nản, Pacetta bước vào văn
phòng của Fred, nhìn ra cửa sổ và nói: “Những người tiên phong đã làm nhiều điều cho đất
nước này, Fred ạ. Nhưng họ đều đã chết cả rồi.” Sau đó, ông cúi đầu rời khỏi phòng. Fred
cười thầm vì kiểu giả tạo đó nhưng sau đó ông thấy buồn, ông sẽ nhớ những giây phút khoa
trương thái quá kiểu tự kỷ của Pacetta khi ông ta rời đi.
Bất chấp mọi việc diễn ra không như ý muốn, Pacetta vẫn tổ chức các buổi tiệc để trao
thưởng cho người của ông vì những gì họ đã làm trong năm vừa qua. Trong buổi lễ đầu tiên,
buổi lễ “Huy chương vàng” − cái tên do chính Pacetta đặt, ông ta đứng trước mọi người và