“Fred! Freddie, lên đây nào!” Pacetta hét lên trên sân khấu sau khi phần lớn các quản lý
khác đã bước lên khán đài. “Những anh bạn này đã cống hiến rất nhiều. Sự quan tâm và
niềm tự hào là những điều rất quan trọng. Cảm ơn tất cả các bạn. Các bạn đã làm được rất
nhiều điều kỳ diệu trong năm qua. Tôi trân trọng tất cả những điều đó!”
Nửa giờ tiếp theo, những người thực sự làm nên chuyện bước lên sân khấu và được trao
thưởng cho bất cứ điều gì họ làm từ kết quả doanh thu cho tới nỗ lực trên các phương diện
khác, như việc khiến khách hàng hài lòng, v.v... Pat Elizondo được xướng tên trong hạng
mục này với Simon và Garfunkel hát đệm ở phía sau: “Hãy cố gắng khiến khách hàng của tôi
hài lòng, hài lòng.” Cô vẫn lẩm nhẩm lời bài hát cho tới khi bước lên sân khấu. Bữa tiệc vinh
danh đã dần biến thành một dàn hòa ca. Cuối cùng, người chiến thắng hạng mục Blue Max
cũng được tuyên bố. Đó là giải thưởng lớn nhất của buổi vinh danh, khi tất cả mọi khía cạnh
đã được đem lên bàn cân và đánh giá. Fred Thomas là một trong số những cái tên được
xướng, sau đó là Ron Nelson, Bruno, Pat, John và một vài người khác nữa. Ca khúc Danger
Zone vang lên. Cuối buổi tiệc, các nữ bồi bàn bước ra từ phía sau căn phòng với những khay
đầy ly sâm-panh lấp lánh, lung linh.
Mọi người uống và nhảy đến quá nửa đêm. Sau đó, những kẻ say khướt bước vào những
chiếc limousine để về nhà. Fred quay trở lại xe của mình và Ron Nelson, Rob Onorato quyết
định lái xe cùng ông. Một đại diện đội hệ thống in, người uống ít nhất, lái xe về nhà Ron rồi
sau đó là nhà của Rob. Họ hát trên suốt chặng đường về, mở nhạc to hết cỡ, tốc độ gần 160
km/giờ trên đường cao tốc, cửa xe mở ra đóng vào liên tục. Sau khi đưa từng người về nhà,
Fred nhường lái cho Kathy. Đây là lần đầu tiên ông cho bà quyền kiểm soát. Ngay khi bà
cầm lấy vô lăng, Fred ngả lưng ra phía sau. Ông cho phép Kathy lái xe chở ông đi, bà không
thể tin được điều này. Có lẽ có điều gì đó sắp được thay đổi vào năm nay.
Trong khi lái xe, bà thầm nghĩ: Mình đã quá già cho những điều như thế này. Đây không
phải là điều xảy ra với những người đã 40 tuổi. Bà muốn nói với Fred rằng bà không thể tin
là họ đang làm điều mà họ vẫn làm thời đại học, nhưng ông đã ngủ mất rồi.