Bà ngồi trong yên lặng, không thể thốt nên lời hoặc giả bà cũng không muốn nói bất cứ điều
gì. Cánh tay bà lại đan vào nhau. Nụ cười đóng băng trên khuôn mặt và đôi mắt bà trở nên
trống rỗng. Thật nguy hiểm để cảm nhận mọi thứ trong tình huống như thế này, những tình
huống hiếm hoi. Thật liều lĩnh nếu bà đầu hàng trước những lời nói của Fred. Bà muốn bằng
chứng và hành động.
“Anh đã thuyết giảng xong chưa, Fred? Tất cả những điều đẹp đẽ ấy. Thế nhưng lòng tin của
em…”
“Đó là vấn đề của em, không phải của anh. Chúng ta sẽ là những kẻ thua cuộc nếu chúng ta
không gắn bó với nhau, Kathy.”
“Em không chắc về điều đó, Fred ạ!”
“Anh nghĩ anh không cảm thấy thương hại bản thân mình,” Fred nói, “anh không biết mình
còn có thể nói gì khác”.
Ông không biết mình còn có thể nói gì khác. Kathy biết chính xác điều đó có ý nghĩa gì –
chẳng có gì trói buộc cả, không có gì hơn một loại cảm xúc nhất thời thoáng qua của ông. Dù
Fred nói với bà nhiều thế nào đi chăng nữa, chúng cũng không thể so sánh được với một vài
hành động đơn giản –giúp bà rửa bát đĩa, đặt tay lên vai bà, một buổi khiêu vũ sau nửa đêm
tại The Flats. Lời nói không đáng một xu so với bất cứ một hành động tinh tế nào. Nếu ông
về nhà và tuyên bố ông đã được nhận một công việc ở một nơi nào khác với nửa mức lương
hiện tại, bà sẽ cảm thấy hơi đau lòng nhưng vô cùng ấn tượng – Fred đã hành động thay vì
chỉ nói suông về chuyện công việc. Ít nhất điều đó mang lại cho bà hy vọng, chứ không tuyệt
vọng khi ông chỉ biết nói mà thôi. Bạn sẽ cảm thấy thật nhẹ nhõm khi thấy một tòa nhà nổ
tung hoặc một bức tường gạch nát vụn dưới đầu búa bởi mọi thứ được coi là thói quen sẽ
chẳng khác nào một sự giam cầm. Hầu hết mọi sự thay đổi, dù tốt lên hay xấu đi cũng có ích
hơn là chỉ nói về nó. Bà không muốn đặt niềm tin nhầm chỗ vào những lời nói của ông. Bà
có thể bị tổn thương ghê gớm nếu tin vào chúng. Bà sợ rằng cuộc hôn nhân của họ sẽ trở
thành một trò chơi mà ông đang cố giành chiến thắng. Những cuộc trò chuyện luôn giống
như một nước cờ với Fred. Khi họ bước vào thế giới ngôn từ của ông, bà luôn thấy ngần
ngại lựa chọn con đường mà ông đang hướng bà tới. Bà cảm thấy mình đang bị lừa. Thế
nhưng khi ông chạm vào bà, bà ngay lập tức tin tưởng cảm giác mà hành động ấy mang lại.
Tuy vậy, họ không thể sống cả đời trong im lặng. Bà cần nhìn thấy một số những điều mà
ông hứa trở thành hiện thực.
Họ trả tiền và đứng dậy. Trước khi rời nhà hàng, Kathy vào phòng vệ sinh một lần nữa để
lau khô đôi mắt của mình. Sau đó, họ lái xe tới Marriott Desert Springs và gặp rất nhiều
người của hạt Cleveland đang tụ tập tại quán bar thường chỉ dành cho đám thanh niên.
Trong vòng một giờ đồng hồ, nụ cười tự nhiên trở lại trên đôi môi của Kathy.
Sau khi tới thăm Pacetta và một vài gia đình khác, Fred mời Kathy nhảy. Đó là điều bà mong
muốn – một điệu nhảy, một cái chạm nhẹ đầy yêu thương. Những hành động khiêm tốn,
không mơ hồ, không nhiều ẩn ý hay mục đích như thế này có ý nghĩa với bà hơn so với vạn
lời Fred nói trong bữa tối. Đã lâu rồi ông không mời bà nhảy. Sau đó, họ đi xuyên qua đám