chiến thắng đó không có ý nghĩa gì đối với cuộc sống của một con người, khi mà thắng và
thua chỉ là xu hướng nhằm đạt được những thành tựu cao hơn hoặc thấp hơn so với thước
đo vô hạn của chất lượng. Lằn ranh giữa thắng và thua, đen và trắng, tốt và xấu, đạo đức và
xấu xa vô cùng mong manh. Cuộc sống là một trục dài bất tận với một phía tốt hơn và phía
còn lại tồi hơn. Khi Fred dành cuộc đời mình để cố gắng không thua trong tuyệt vọng, ông
đã quên mất rằng dù ít dù nhiều, ông cũng vẫn luôn chiến thắng so với một số người và luôn
thua một số còn lại. Kathy tự hỏi tại sao ông không hiểu rằng không có gì là tuyệt đối trong
cuộc sống của ông. Và dù ông có làm việc tuyệt vời và khôn khéo hơn nhiều người, ông chưa
bao giờ thừa nhận điều đó, chưa bao giờ ghi nhận công sức của bản thân vì ông sợ mình sẽ
lơ là. Ông sợ mình sẽ thua. Nhưng liệu cuộc đời một con người có nên đắm chìm trong nỗi
sợ hãi thua cuộc như vậy không?
Họ nói chuyện một cách bình thường trong khi ăn bữa tối và bắt đầu nói về cha của Kathy
sau bữa ăn. Cuộc nói chuyện như một nhát dao cứa vào trái tim bà. Cha bà luôn hoà thuận
với vợ con. Kathy luôn coi thời gian ấy là thời hoàng kim so với cuộc sống mệt mỏi hiện tại
của bà. Fred cũng cảm thấy điều tương tự khi Kathy nói về cha ông. Đó là một người đàn
ông tuyệt vời, ông làm hai công việc cùng lúc, không bao giờ phàn nàn hay cằn nhằn. Đôi
mắt của Kathy đong đầy nước mắt với những ký ức về sự dịu dàng của cha mình. Chuyện gì
xảy ra trong từng đấy năm giữa hai thế hệ? Việc bán hàng trở nên tàn nhẫn hơn hay chính
Fred đã trở nên nhẫn tâm hơn?
“Cha em thể hiện tình yêu thương của mình rất nhiều,” Fred nói.
“Có lẽ đó là bởi ông thực sự cảm thấy như thế”, Kathy nói, nước mắt lăn dài trên má.
“Ông sẽ ôm và hôn mẹ em mỗi khi ông rời nhà và trở về vào buổi tối,” Fred nói, hoàn toàn
không biết rằng mình đang làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Đột nhiên, Kathy đứng dậy trong nước mắt và đi về phía phòng vệ sinh. Ban đầu, Fred nghĩ
bà đang định rời đi. Khi bà quay trở lại, Fred ăn thêm vài miếng và nhìn bà với ánh mắt bối
rối. Khi nói chuyện với bà, những từ ngữ của ông nghe thật vô tư và chân thành. Không có gì
xứng đáng hơn trong một dịp như thế này bởi ông đang sử dụng thứ vũ khí ông vẫn dùng
trong các giao dịch khó nhằn nhất – không ngừng quay trở lại với những phương án mới,
hết lần này đến lần khác mà không thể có được một hợp đồng vững chắc với người phụ nữ
đang ngồi đối diện.
“Kathy, anh thực sự yêu em. Anh yêu em rất nhiều, em không biết được đâu. Có lẽ anh vẫn
luôn nghĩ rằng anh sẽ chiến thắng những cuộc chơi ngắn hạn. Nếu anh có thể tiếp tục chiến
thắng thì có lẽ đó là lý do anh ở lại, lý do tại sao anh vẫn làm những việc anh đang làm. Anh
nghĩ về những điều chúng ta đã làm hồi còn hẹn hò, cùng lái chiếc Fiat với một thùng đầy
thư anh gửi cho em. Chúng ta có nhiều cơ hội để chia tay nhưng chúng ta vẫn luôn bên nhau
từ thời cấp ba cho tới đại học. Những điều tồi tệ anh đã làm là một phần của cuộc sống.
Phần lớn mọi người đều có những hành động điên rồ. Anh nghĩ chúng ta là những người tốt,
con cái chúng ta thật ngoan ngoãn nhờ có em, chứ không phải anh. Anh biết điều đó. Anh hy
vọng cuối cùng rồi chúng sẽ hiểu bởi anh biết anh sẽ là người chịu trách nhiệm về những gì
xảy ra giữa hai ta. Có lẽ đó là sự hy sinh của em khi chấp nhận một gã tồi như anh.”