SÁT THỦ BÁN HÀNG - Trang 28

đại chữ. Từng người sẽ lên hát, họ bắt đầu với Tone Loc, the Beatles rồi Huey Lewis hay
Bachman-Turner Overdrive. Gần nửa đêm, Pacetta tụ tập mọi người lại, “Thoải mái đi! Tận
hưởng đi! Chúng ta còn trẻ chán! Đừng lo lắng gì hết! Hãy giải phóng tâm hồn mình! Chúng
ta sẽ làm được! Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi!”

Pacetta thực sự rất kiêu ngạo và tự tin, ông ta tin rằng mình có thể thuyết phục mọi người
theo sát mọi hành động của ông ta dù đó có là những trò ngớ ngẩn. Nếu không thể chịu
đựng kiểu lôi kéo của Pacetta, bạn sẽ không tồn tại được lâu ở chi nhánh Cleveland. Fred
chưa bao giờ thừa nhận mình thích mấy trò Pacetta bày ra, nhưng ông vẫn hùa theo. Ông sẽ
cố nặn ra cuời nhưng luôn tự nhủ thầm, Mình đã quá già cho những trò như thế này. Thế
nhưng, khi màn đêm buông xuống, Fred dần cảm thấy năng luợng dâng tràn. Ông uống
nhiều bia hơn, hút một điếu xì gà với phong cách quyến rũ làm mê mẩn vài đại diện nữ trẻ
trung ở đội khác. Ông nhìn thấy trong ánh mắt họ sự trong sáng và nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Những bữa tiệc như thế này đã khác nhiều so với quá khứ. Nhiều năm trước, những bữa
tiệc diễn ra rời rạc, còn giờ đây là những cuộc ăn mừng nồng nhiệt và thân thiết.

Bữa tiệc kết thúc theo phong cách quen thuộc. Mọi người tụ tập tại Huddle, nắm tay nhau
thành vòng tròn và cùng hát hò. Tất cả mọi người đều được chào đón, dù là kẻ thắng hay
người thua, lính mới hay ma cũ. Có vài lần Frank đứng giữa vòng tròn, giơ thẳng cánh tay
chỉ lên trời giống như hình tượng người da đen dũng mãnh, sau đó, đám đông bu lấy, cố
kiễng chân để nắm lấy cánh tay của Frank hoặc của một ai đó khác. Khoảnh khắc ấy, Frank
cảm giác như mình là trung tâm của vũ trụ vậy. Sau đó, họ bắt đầu nốc cạn bia và hát vang
bài hát của Steven Winwood: “Hãy cho tôi nhiều tình yêu hơn”, hoặc nếu không phải là tình
yêu thì ít nhất cầu Chúa mang đến cho chúng tôi nhiều tiền hơn để ăn chơi. Sau khi no say,
những người trẻ tuổi hơn sẽ bắt đầu những vở kịch tự biên tự diễn với cốt truyện được xây
dựng theo ý mình. Frank vẫn tham gia đóng kịch như mọi khi và ông biết rằng rất nhiều
trong số những con ma men trước mặt ông thực sự cảm thấy hành động giơ tay giơ chân
của ông khi nãy xúc động chẳng kém bất cứ sự kiện để đời nào trong sự nghiệp của họ.
Trong tình trạng mơ màng, họ sẽ ghi nhớ những gì vừa diễn ra. Những kẻ ngoài cuộc sẽ
không bao giờ hiểu được niềm hạnh phúc của những người đứng trong vòng tròn kia. Nếu
không phải một nhân viên bán hàng của Cleveland, bạn sẽ không hiểu hành động của
Pacetta có ý nghĩa gì. Đó là cách chúng tôi đối phó với mọi thứ, dù đó là đối thủ cạnh tranh,
những con chó săn của công ty khác hay khách hàng. Đó là tầm nhìn về động lực bán hàng
được Fred tiêm nhiễm vào đầu mỗi con người ở đây trong từng giây phút mỗi ngày.

Fred hiểu tất cả những thứ tình cảm giả dối và gượng ép này nhưng chúng khiến ông không
thoải mái. Ông luôn băn khoăn liệu đây có phải là mục tiêu của cuộc đời ông hay không.
Chính bản thân ông cũng không biết mình cần đi đâu, làm gì và tìm kiếm điều gì. Ông không
biết điều đang chờ đợi ông, liệu có vui vẻ như thứ ông đang có ở hiện tại. Và ai sẽ ở đó, ai sẽ
mang lại cho ông nguồn năng lượng vào mỗi buổi sáng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.