mục tiêu doanh thu. Những điều đang diễn ra trong văn phòng, từ hình thức đến cảm nhận,
đều giống như một sự kích thích xúc cảm vô hạn, khiến mọi người không ngừng tiến về phía
trước. Bạn không thể không chú ý tới hình ảnh khuôn mặt mình hoặc tên mình đính kèm
với một con số khi bước vào văn phòng, và mọi người sẽ mỉa mai sự thất bại hoặc ghen tị
với thành công của bạn. Chỉ riêng những hình ảnh và con số trên bức tường kia đã khơi gợi
rất nhiều cảm xúc. Cả tòa nhà như được làm từ những tấm gương bởi dù ở bất cứ ngóc
nghách nào trong tòa nhà, bạn cũng có thể soi thấy bản thân mình là kẻ thất bại hay chiến
thắng, là ai đó hoặc không là gì cả.
Mọi diễn biến trong ngày đều trở thành cuộc đua. Bất kỳ lúc nào cũng có ít nhất 10 cuộc thi
cùng lúc diễn ra: Câu lạc bộ những nhà quản lý, nhà quản lý tài năng của quý, nhà quản lý
giỏi của tháng, nhân viên xuất sắc của tháng, v.v... Tất cả mọi người đều có cơ hội chiến
thắng. Và nếu giành được thắng lợi, bạn sẽ cảm thấy thật tuyệt vời cho dù cuộc thi ấy có
nhảm nhí tới đâu. Mọi người đều muốn giành chiến thắng vì Pacetta sẽ chi tiền của công ty
cho việc mua những món quà giá trị: lò vi sóng, xe đạp cùng những chiếc loa cỡ lớn và tổ
chức trao thưởng thực sự hoành tráng. Tên và ảnh của những người chiến thắng được đóng
khung treo trên những bức tường. Ông ta đang đóng vai trò của Chúa trời, dõi theo hành
động của mọi người, nhận ra những nỗ lực của họ và cho họ thấy sự quan tâm của mình tới
cuộc sống của họ. Ông ta đánh giá cao sự đóng góp của họ. Ông ta khơi gợi cảm xúc trong
con người họ, mọi lúc mọi nơi. Quản trị kinh doanh hay bán hàng đều là nghệ thuật thúc đẩy
con người làm những việc mà họ không thực sự muốn làm.
Trong các cuộc thi hằng năm, các đại diện và quản lý bán hàng cạnh tranh khốc liệt chỉ vì
những giải thưởng dù nhỏ bé nhất. Trong một cuộc thi nhân dịp Lễ Tạ ơn, với tên gọi Pix
with Paul, toàn chi nhánh đã cố gắng cạnh tranh một suất gà quay miễn phí và vinh dự được
chụp ảnh cạnh Paul Allaire − Giám đốc công ty. Những người không thực sự làm việc hiệu
quả sẽ chỉ được một suất chụp ảnh chung thay vì chụp riêng với Allaire, còn những kẻ thất
bại đương nhiên sẽ chẳng “xơ múi” được gì. Rất nhiều người đã quên mất cuộc thi này ngớ
ngẩn đến mức nào, họ chỉ dồn hết tâm sức để có thể chen chân vào những bức ảnh được
đóng khung ấy. Những bức ảnh đó là một minh chứng cho sự nhìn nhận và đánh giá cao về
khả năng cũng như cống hiến của các cá nhân. Chúng giống như những chiếc cúp bằng giấy.
Thực chất, những chiếc cúp đó chẳng qua là một cách để kiểm soát những đắng cay ngọt bùi
trong cuộc sống của bạn mà thôi, một cách để chứng minh rằng bạn cũng làm được một
điều gì đó đáng được ghi nhận.
Mọi người đều tranh đấu vì những phần thưởng bởi lẽ đó là nguyên lý của trò chơi. Họ làm
như thể chiến thắng là thứ họ khao khát để có được động lực cần thiết cho những việc họ
phải làm. Một khi tham gia vào trò chơi, bạn sẽ có cơ hội tận hưởng những cảm xúc ấy.
Những cảm xúc đem lại từ những cuộc thi sẽ trở thành nhiên liệu, phương tiện và thậm chí
cả đích đến cho những nỗ lực của bạn. Những phần thưởng vật chất thực tế chỉ mang lại
thêm chút năng lượng, một chút kích thích cho dòng chảy của cảm xúc mà thôi.
Mùa hè đang dần kết thúc, dù đã được tiếp nạp thêm năng lượng từ tất cả những cuộc đua
kể trên nhưng Fred vẫn có cảm giác ông đang bị tụt hậu. Cho tới cuối tháng Tám, đội của
ông mới chỉ đạt được 60% mục tiêu của năm. Nếu ông muốn tới Palm Springs, trong vòng 4