tháng còn lại, người của ông sẽ phải làm được tất cả những điều họ đã làm trong 8 tháng
qua. Tính đến thời điểm này, toàn đội mới chỉ đạt được 2/3 kế hoạch năm, trong khi 3/4
thời gian đã trôi qua. Ông nói với các đại diện bán hàng rằng ông cần những đơn hàng, càng
nhiều càng tốt. Mặc dù ông không có nghĩa vụ bán hàng trực tiếp và không phải chịu trách
nhiệm hoàn thành doanh số, nhưng ông vẫn sẵn sàng đi gặp khách hàng cùng họ và hỗ trợ
chốt đơn hàng nhanh nhất có thể. Đối với ông, dường như các cơ hội vẫn chưa đủ, ông vẫn
chưa gặp đủ khách hàng, chưa chốt đủ đơn hàng, vì thế ông không ngừng cảm thấy lo lắng.
Fred quyết định để lại một tin nhắn thoại cho Bruno Biasiotta. Dĩ nhiên, nó không hiệu quả
bằng việc nói chuyện trực tiếp, Bruno cảm thấy hơi bực nên trả lời tin nhắn của ông một
cách cộc cằn. Dù có vậy, Bruno cũng không hề cảm thấy tình cảm giữa bọn họ bị sứt mẻ với
cách thức giao tiếp đó. Vì vậy mà Fred mới để lại cho Bruno một lời nhắn thoại dù văn
phòng của hai người chỉ cách nhau vài bước chân. Họ lắng nghe những gì đối phương nói
mà không cần phải gặp mặt, họ vờ không nghe thấy tiếng của nhau. Đối với họ, đây có lẽ là
phương thức giao tiếp hiệu quả nhất.
“Bruno, Fred đây. Tôi chỉ muốn nhắc cậu về bữa trưa cậu vẫn còn nợ tôi vì tôi đã thắng trận
golf lần trước. Thêm nữa, cậu cần phải gọi điện cho Nhà xuất bản Bell. Cậu có thể tự làm
nhưng hãy cho tôi biết nếu cậu cần sự giúp đỡ vì tôi luôn ở đây để hỗ trợ cậu,” Fred nói với
chất giọng có chút chua cay, mỉm cười và giả vờ để lại lời nhắn trong khi ông biết chắc
Bruno có thể nghe thấy rõ từng lời từ bàn của anh ta.
“Tôi nghĩ tôi sẽ tự giải quyết vấn đề đó”, Bruno hét lên với Fred từ bàn làm việc của anh ta,
hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến chiếc điện thoại. Bruno chắc chắn đã xóa ngay tin nhắn
thoại đáng ghét kia.
“Tôi là người trả hóa đơn hằng tháng của cậu đấy Bruno”, Fred nói vọng sang, “Hãy nhớ lấy
điều đó.”
Jim Salter làm việc tại một văn phòng ở cuối hành lang chật hẹp trong khu vực sảnh của trụ
sở Nhà xuất bản Bell. Ông ta trông có vẻ lớn tuổi hơn Fred, với mái tóc mỏng, ông ta thường
diện bộ âu phục cổ điển đi kèm một cái gậy. Ông ta mang lại cảm giác của một người đàn
ông đã có kinh nghiệm nói chuyện với hàng nghìn người bán hàng cùng suy nghĩ chín chắn
và chi tiết trước khi cảm thấy hài lòng với bất cứ thỏa thuận nào. Một sự từ chối đem lại cho
ông ta cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái như việc nhả từng làn khói thuốc vậy.
Nhóm của Fred đang nỗ lực bán cho ông ta một chiếc 5090 – chiếc máy tiêu chuẩn, một sự
thay thế hoàn hảo cho dòng máy in thông thường, có giá trị tương đương với một căn biệt
thự ven hồ. Vài tuần trước đây, ông ta bảo họ, “Chiếc 5090 hoặc không gì cả”. Tất cả mọi
người đều muốn bán máy photocopy cho ông ta. Salter đã tới 15 cửa hàng khác nhau để tìm
chiếc 5090, ông ta thực sự yêu thích nó. Họ thậm chí đã thỏa thuận giá cả. Họ đã đưa ông ta
tới Chicago tham gia buổi triển lãm sản phẩm cùng bữa tối xa hoa. Vậy ông ta còn chờ đợi gì
nữa?
Thỏa thuận này là điểm mấu chốt trên con đường dẫn tới thành công của Fred trong năm
nay. Ông cần nó. Khi Salter lên tiếng, đôi mắt to màu xanh nước biển của ông ta dường như