về. Larry, Diane, Bruno bước vào văn phòng của Fred với những giao dịch nhỏ mà họ có,
chúng cứ tăng dần lên nhưng Fred vẫn không ngừng hối thúc.
Trong khu vực văn phòng, Fred đi hết bàn này tới bàn khác, nói chuyện, sử dụng ngôn ngữ
cơ thể, tạo ra những âm thanh không rõ ràng của sự chán nản, tìm hết đại diện này đến đại
diện khác, yêu cầu họ tóm tắt tình hình các đơn hàng. 1, 2, 3, 4, 5, ông đếm bằng đầu ngón
tay mình, cố gắng nhồi nhét mọi thông tin cần thiết vào trong một câu nói. Ông làm được
điều mà các quản lý khác phải cần tới 15 phút để hoàn thành. “Tôi đã tới Chillians tối hôm
trước, chúng ta đã uống 8 cốc bia và sau đó là 6 ly rượu, chúng ta đã có những khoảng thời
gian vui vẻ phải không? Thế nhưng tôi không thể nói về chuyện đó, anh đã bỏ lỡ nó, Bruno
ạ. Tôi không cần phải nói với anh, ý tôi là giao dịch với công ty Viễn thông Bedford cần phải
được thực hiện, Bruno, điều đó phải xảy ra. Anh nên gặp mặt Sandler vào ngày mai. Còn
hôm nay anh cần phải...“
“Đó là Salter, Fred. Ông ta tên là Salter, không phải Sandler.”
“Khi gặp Sandler, tôi sẽ gọi ông ta là Salter. Nếu thích ông ta, tôi sẽ gọi chính xác tên ông ta.
Tôi chưa bao giờ nhớ nhầm tên khách hàng khi ngồi trước mặt họ. Và tôi chưa bao giờ trễ
hẹn. Tôi có thể lạc đường, nhưng tôi chưa bao giờ trễ hẹn.”
“Fred, đó là Jillians chứ không phải Chillians.”
“Tôi sẽ vẫn cứ gọi là Chillians. Cậu không cần phải dạy tôi gọi cái tên đó như thế nào.”
“Còn ông không cần phải bảo tôi phải làm gì mỗi ngày. Tôi không phải là một đứa trẻ, Fred.”
“Cậu không thể chốt bất cứ giao dịch nào vào tháng trước. Tôi không muốn nói chuyện với
cậu. Chúng ta cần phải chịu đựng vài thất bại trước khi thành công. Chúng ta cần phải tập
trung, chạy tới đích và xem chuyện gì đang xảy ra. Đừng có luẩn quẩn quanh mấy cái bụi
rậm nữa.”
Bruno không hiểu Fred đang đùa khi ông cố nhồi nhét mọi thứ vào cùng một câu hay ông
thực sự nghĩ đây là một cách ngắn gọn để thể hiện chừng đó ý, hay não ông đã đơn giản hóa
mọi thứ bằng cách làm rối tung nó lên. Có thể đây chỉ đơn thuần là một hành động vô thức
của Fred hoặc là chính ông chẳng hiểu mình đang nói gì. Bruno không biết và chắc cũng
chẳng ai biết. Fred biết điều này và ông vui vẻ khi họ rơi vào tình trạng mơ hồ. Ông khiến họ
mất cảnh giác. Chúng giúp ông làm được điều mà Pacetta vẫn làm, ông bắt đầu nói linh tinh,
khiến họ nghĩ họ thông minh hơn và bắt đầu cười nhạo ông. Ông khiến họ thích ông như cái
cách các ông bố bà mẹ vẫn yêu quý đứa con bé bỏng của mình. Ông khiến họ vừa khóc vừa
cười, biến mọi thứ đầy toan tính trở nên rất tự nhiên.
Fred nói với Bruno rằng ông cần hợp đồng của Nhà xuất bản Bell trước khi tháng Chín kết
thúc. Họ làm mọi việc có thể để được sự chấp thuận. Họ bỏ tiền và mọi quyền lợi mà họ có
thể chi trả. Theo những gì Fred biết, Salter hoàn toàn bị chiếc máy đó “hớp hồn”. Nhưng còn
sếp ông ta thì sao? Cả Fred và Bruno đều không có cách nào gặp được sếp của Salter, vì vậy,
những gì họ có thể làm là chờ Salter gọi điện lại.