SÁT THỦ BÁN HÀNG - Trang 60

6.

Mùa thu đang ngập tràn khắp nơi, bầu trời cũng trở nên quang đãng hơn. Thời tiết này sẽ
kéo dài hết thu cho tới tận đầu đông. Từ giờ, cả thành phố sẽ được nhuốm màu hoàng hôn
vô tận. Sau khi hành hạ Cleveland cả mùa hè, không khí khô nóng đã biến mất, để lại dấu vết
hoài niệm trên màu vàng úa của thảm lá. Những tán cây nhuốm màu nâu đỏ và màu cam giờ
đây đã điểm xuyết thêm chút đốm xanh non.

Mỗi sáng khi Fred đi làm, mùi lá mới đặc quánh trong không gian chật hẹp của chiếc Mazda
RX-7 lỗi thời của ông. Ngay cả khi ngồi trong văn phòng, ông cũng có thể nhìn thấy những
đôi cánh diệc xanh tung tẩy xung quanh khu rào chắn. Ở Independence, những loài chim
lớn hơn, diệc, ngỗng và diều hâu không bao giờ di cư xa tổ. Những con ngỗng sẽ bay theo
đàn về mạn Rockside Drive, lượn vài vòng trên mái nhà và đậu xuống chiếc Lexus màu be
của Diane Burley. Chúng có thể xuất hiện vào tháng Bảy, tháng Mười hoặc tháng Mười hai,
giống như Fred đắm mình trong chiếc “tổ” trên tầng 4, hết mùa này sang mùa khác. Mong
muốn di cư có lẽ đã biến mất khỏi dòng máu Levantine của ông. Thế nhưng khao khát muốn
trốn chạy đang ngày càng bám riết lấy ông. Ông có thể thấy sự thay đổi ở khắp Cleveland
trong suốt năm qua, nhưng ông không chắc mình muốn gắn bó với nó sau tất cả những thay
đổi ấy.

Chiều muộn, Fred đi ăn tối cùng Bill Hookway, một trong số những chuyên gia của hạt, tại
một nhà hàng nhỏ phía đông thành phố. Sau khi cùng nhau giải quyết vài đơn hàng, Fred
gợi ý có lẽ họ nên dừng lại ở đâu đó và làm vài ly. Họ leo lên chiếc I-90 và lái qua Euclid tới
một khu vực hẻo lánh hơn, nơi đây tập trung chủ yếu những người đến từ Đông Âu. Khi họ
không thể tìm thấy một quán bar ưng ý, họ chọn nhà hàng Richmond. Bước vào trong, họ
phát hiện ra nhà hàng này không có quầy bar nào cả, phía trong gần như trống không. Họ
hỏi nữ hầu bàn liệu họ có thể gọi vài thứ đồ uống hay không. Cô ta gật đầu.

Hookway gọi một ly Mahattan còn Fred gọi một ly Gin. Nhìn vào thực đơn, họ nhận ra mình
đã đang ở cách The Flats khá xa. Không có một món ăn phổ biến nào xuất hiện ở đây, chẳng
có gì ngoài hành tây và khoai tây chiên. Fred muốn biết liệu Hookway có cảm nhận giống
ông về công việc cũng như tương lai hay không. Ông vẫn đang vận dụng ngón nghề gây
khủng hoảng của mình với các đại diện bán hàng, kết thúc với một nụ cười hoặc một trò đùa
thân thiện. Thế nhưng, ông cảm giác mọi chuyện không giống như trước. Sự lo lắng của ông
không còn đầy mục đích và sự bất mãn đang trở nên cạn kiệt. Nỗi sợ hãi của ông đã thành
sự thật, ông không biết liệu Hookway có cảm thấy sợ hãi về chính trò chơi mà họ dựng lên
hay không, không chỉ là câu hỏi thắng hay thua mà quan trọng hơn là họ có thể tiếp tục chơi
trò chơi đó nữa hay không. Ông biết mình đã sẵn sàng thay đổi nhưng ông không biết làm
cách nào. Liệu Hookway có gặp tình trạng tương tự không?

Cho tới khi Hookway xử lý xong ly Mahattan thứ ba, ông ta bắt đầu thả lỏng. Những sợi tóc
màu xám cưng cứng phất phơ trước trán và cặp kính mắt khiến đôi mắt nhỏ màu xanh
nước biển của ông trông giống mắt một con chim ưng. Hookway thường nói rất nhanh, âm
lượng nhỏ, lướt trên từng chữ như thể ông sợ có ai đó đang rình rập. Đó lại là chất giọng ưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.