“Tôi không cần thứ tôi đang có. Chúng ta có quá nhiều áp lực ở đây. Có ai hạnh phúc với
đống áp lực đó chứ?”, Hookway nói trong khi tiếp tục nhấp một ngụm Mahattan.
“Vợ của em trai tôi chưa bao giờ đi làm.”
“Hãy nghĩ về điều đó. Tôi cũng sẽ đi làm nếu tôi là cô ấy. Tôi sẽ tình nguyện đi làm ở bất cứ
bệnh viện nào.”
Fred ngẫm nghĩ về điều đó. Ông biết Kathy sẽ hạnh phúc hơn nếu có thể ra khỏi nhà khi
vắng mặt ông. Điều đó khiến ông lo lắng. Bà ấy không còn yêu ông như thời họ còn trẻ. Điều
gì sẽ xảy ra nếu bà ấy cảm thấy mắc kẹt trong cuộc hôn nhân này? Nếu chẳng may bà ấy
cảm thấy mình đang bỏ lỡ cả cuộc đời vì họ đã dành cho nhau cả thời cấp ba và đại học. Nếu
bà ấy muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, giống như đôi lúc Fred muốn thoát khỏi công
việc của mình thì sao? Ông vẫn thường đùa về việc ông có thể mất bà nếu bà được tận
hưởng cảm giác tự do độc lập. Ông nói với mọi người rằng Kathy yêu ông, nhưng có khi bà
lại không thích ông, rằng ông không trách bà về điều đó vì sự nghiệp của ông đã ngốn gần
hết thời gian của ông và sau đó ông bật cười. Thế nhưng, đằng sau những tiếng cười là nỗi
lo lắng thực sự. Ông muốn bà đi làm trở lại, dĩ nhiên, nhưng ông không hề muốn bà ra khỏi
nhà. Điều đó khiến ông cảm thấy sợ hãi. Đôi khi ông cảm thấy mình không xứng với tình yêu
của bà. Bà dường như không nhận ra ông đã cố gắng nhiều đến mức nào vì bà và những đứa
con của họ, vậy nên ông cũng không chắc liệu bà có muốn điều gì đó khác từ cuộc hôn nhân
này hay không. Sự thật là ông yêu bà và cũng cần bà vô cùng. Ông muốn bà cần ông và dựa
vào ông. Ông chỉ không biết mình phải đối xử với bà ra sao.
“Anh thay đổi rồi. Anh đã thay đổi, Hook ạ. Debbie là thứ quý giá nhất của anh.”
“Hiển nhiên là như thế. Nhưng tôi cần thay đổi. Bởi lẽ anh đang tự hại mình với công việc
này.” Có lẽ họ sẽ có kết cục giống cha của Hookway, qua đời ở tuổi 54.
“Anh đang già đi.”
“Thế nhưng tôi đang có mọi thứ tôi muốn. Có những thứ thậm chí còn quan trọng hơn việc
tới văn phòng mỗi sáng. Cha tôi đã từng nói như vậy.”
“Tôi đã trở thành một con gấu với vợ của tôi,” Fred nói. “Anh không biết gì về nó đâu, về
những chuyện xảy ra giữa chúng tôi nhiều năm nay.”
Hookway đã nói về giấc mơ rời khỏi Cleveland và bắt đầu việc dạy học như thế nào. Ông
muốn một công việc cho phép ông cống hiến đời mình cho vợ và cuộc sống của họ. Fred kể
cho Hookway về khoảng thời gian ông dành để chơi với lũ trẻ vào các buổi tối hay mỗi dịp
cuối tuần.
“Anh biết không, vấn đề của tôi là tôi không phải một kẻ xu nịnh. Tôi có rất ít vốn từ. Tôi chỉ
là một người Mỹ bình thường mà anh có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.”