SÁT THỦ BÁN HÀNG - Trang 63

Ông tiếp tục chờ đợi Frank nói cho ông biết phải làm gì tiếp theo. Ông không bày mưu tính
kế để có cái mình muốn. Ông không hề nghĩ rằng mình cần phải làm như thế sau hơn 20
năm với tất cả những thành công mà ông có. Một ai đó nên nói cho ông biết ông nên đi đâu.
Ông sẽ đi đâu? Họ sẽ đặt ông vào vị trí nào?

Cho tới lượt rượu thứ năm, cuộc nói chuyện đi tới hồi kết. Fred nói rằng ông muốn tiếp tục
ở lại Cleveland vì tương lai của lũ trẻ. Chúng đang rất hạnh phúc ở trường với bạn bè. Tất cả
những điều ông muốn là một công việc, nơi ông cảm thấy mình có thể cống hiến và kiếm
tiền. Ông không muốn kiểm soát ai và cũng không muốn bị ai kiểm soát.

“Mục tiêu của đời tôi là rời khỏi đây khi tôi 50 tuổi. Tôi sẽ dạy kinh tế tại Ken State hoặc làm
một việc gì đó tương tự”, Hookway nói, “Anh là một người bán hàng giỏi, Fred. Tại sao đó lại
là vấn đề được?”

“Một chức danh không còn mang ý nghĩa cố hữu của nó nữa. Nó từng có ý nghĩa gì đó đối
với một người bán hàng trong công ty này. Thế nhưng, đã đến lúc anh cần phải bước tiếp.”

Vậy một người bán hàng tài năng nên đi đâu khi anh ta ngày càng già đi so với đám sinh
viên mới ra trường được tuyển hằng năm chẳng hề có chút kinh nghiệm nào? Làm thế nào
để ông có thể trụ vững tại vị trí bán hàng của mình đồng thời cảm thấy mình đang thăng
tiến trong sự nghiệp? Làm cách nào để ông có thể thay đổi mà không làm đảo lộn cuộc sống
hiện tại?

Ông không muốn rời bỏ Cleveland − nơi ông đang sống. Các con ông đã gắn bó với ngôi
trường và bạn bè hiện tại của chúng. Fred cảm thấy ông không có quyền làm đảo lộn cuộc
sống của gia đình mình chỉ bởi lợi ích sự nghiệp của riêng ông. Liệu ông có thể ở lại
Cleveland mà vẫn thăng tiến trong sự nghiệp và vẫn tiếp tục làm việc cho Xerox? Ông không
nghĩ là ông có thể.

Mọi quản lý bán hàng đều ngồi trong phòng họp, nói chuyện về những ứng viên mà họ
phỏng vấn tuần trước. Fred tỏ ra hứng thú khi họ đều bàn tán về việc họ sẽ chọn ai trong số
đám sinh viên dự tuyển ấy. Việc quan sát những người quản lý bán hàng khác nói về chuyện
đó cũng không tệ.

‘“Cô gái trẻ này theo chủ nghĩa ‘Tôi yêu mọi người’. Tôi đã đưa cô ta trở về thực tại”, Pat
Elinzondo nói, cô ngồi gần phía đầu bàn. “Tôi nói với cô ta rằng đối với người yêu tất cả mọi
người như cô ta, cô ta đang dấn thân vào một công việc ích kỷ nhất mà cô từng thấy. Đôi
mắt cô ta bắt đầu nhòe nước.”

Ở góc cuối bàn, Pacetta đang khẽ hát ca khúc đình đám mới của R.E.M: “Hãy nhìn xem, hãy
nhìn xem, dấu vết của thế kỷ.”

“Tôi muốn Elizabeth”, Fred nói. “Cô ta bị ốm bởi lẽ cô ta muốn làm việc tốt nhất có thể. Tôi
thích điều đó. Lisa không đủ cứng rắn.” (Cô ta thậm chí còn nói lắp).

“Thống kê cho thấy những người nói lắp...“, Pat nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.