“Cô ta có thể trở thành Jane Pauley rồi”, Pacetta xen vào.
“...cho thấy rằng khi một người nói lắp, bạn sẽ để ý đến lời nói của họ hơn”.
“Tôi cảm thấy áy náy với cô ta”, Fred nói về ứng viên bị nói lắp của mình.
“Anh cảm thấy áy náy?”, Rob Onorato vừa nói vừa cười từ phía bên kia bàn. Rob thấp lùn và
béo múp, có đôi má hồng và nụ cười nham hiểm. Ông ta thích người có kinh nghiệm, thích
sự của xung đột và biết cách biến khách hàng thành những đơn hàng giỏi hơn bất kỳ ai. Ông
ta biết cách làm Fred cười lăn lộn: “Ông thấy á..á...áy ná…ná…náy với cô ta?”
“Có ứng cử viên nào xuất sắc không? Hoặc chúng ta sẽ phải tiến hành thêm một đợt tuyển
dụng khác?”, Pacetta hỏi.
“Tôi nghĩ Chris khá dũng mãnh”, Rob nói.
“Fire and Ice”, Pacetta ngân nga.
Pacetta đón lấy cơ hội đọc cho tất cả quản lý của ông vài nguyên tắc trong cuốn Leadership
Secrets (tạm dịch: Bí quyết lãnh đạo) của Attila the Hun. “Tôi hiểu, Frank”, một trong số các
quản lý nói “Tôi hiểu điều ông đang nói”. Pacetta đóng cuốn sách lại và bước ra khỏi ghế của
mình. Ông nhắm mắt như thể chuẩn bị diễn thuyết, bước tới chiếc bảng điều khiển và chạm
vào màn hình, “Giơ tay lên nào những đứa trẻ của ta. Các người có nhìn thấy gì không?”
Pacetta đang cố pha trò cười và giúp mọi người tỉnh lại. Fred lắc đầu và cười một cách vui
vẻ. Một trong các quản lý khác bắt đầu nghịch móng tay. Họ đã từng thấy trò này.
Rob hy vọng tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng đội của ông ta, “Họ thực sự hiếu thắng,
thực sự nổi bật. Điều đó thật tuyệt vời!”
“Tất cả mọi người”, Pacetta nói, “hãy tập trung vào một việc thôi được không?”
Trong khi tất cả mọi người trong phòng họp đang cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra trên
màn hình cỡ lớn, thì Fred chuyển mục tiêu sang Pat Elizondo. Cô ta sẽ thế chỗ của Pacetta
khi ông được cất nhắc. Cô ta đã có một vài năm ở vị trí quản lý chi nhánh, sau đó tiến lên
chức phó chủ tịch. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự nghiệp huy hoàng của cô ta đã được định
hình sẵn. Cô ta có kế hoạch 5 năm, thậm chí là 10 năm. Cô ta thậm chí còn có thể biết được
mình sẽ nghỉ hưu vào lúc nào và ở đâu. Điều này thực sự trái ngược với sự nghiệp của Fred.
Ông không muốn được thăng chức lên cấp quản lý, ông chỉ muốn ở vị trí mà ông vẫn có thể
bán hàng, gặp gỡ khách hàng để chốt giao dịch, chia sẻ những cảm xúc thừa thãi của cả hai
phía, khi mà cả kẻ bán và người mua đều tin rằng họ giành chiến thắng. Nếu leo lên vị trí
của Pacetta hiện tại, ông sẽ phải dành phần lớn thời gian trong văn phòng thay vì gặp gỡ
khách hàng, ông sẽ phải rời xa nguồn vui bất tận của mình.
Tại một công ty luôn đề cao sự công bằng đối với phụ nữ và cộng đồng nhập cư như Xerox,
Elizondo khá may mắn khi vừa là phụ nữ vừa mang quốc tịch Mexico. Điều này giúp cô
nhận được những cái gật đầu kèm những nụ cười từ phía các quản lý bán hàng da trắng