Kathy biết rằng cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu. Bà biết có điều gì đó đã khiến mọi
chuyện xảy ra như thế này nhưng Fred không bao giờ ý thức được về điều gì thực sự khiến
ông phiền lòng, ông không bao giờ để ý tới nguyên nhân thực chất của vấn đề. Sự bất mãn
của ông hôm nay hoàn toàn không phải giả vờ, đó là điều duy nhất bà biết. Giọng nói của
ông đầy lo lắng nhưng bà không hiểu tại sao. Ông có thể nói với bà rằng: “Pat Elizondo
chuẩn bị giữ vị trí quản lý của hạt. Vấn đề không phải vì anh không xứng đáng mà vì anh
thực sự ghét vị trí đó. Anh không muốn làm việc cho bất kỳ ai ở Cleveland ngoại trừ Frank.
Anh cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới việc Pat sẽ thay đổi phong cách làm việc tại đây. Anh
không thích những gì không chắc chắn. Điều đó khiến anh muốn bỏ việc. Em có hiểu
không?” Nhưng thay vào đó, ông lại giải tỏa căng thẳng bằng cách gây sự với bà, nói với bà
về việc ông cảm thấy chán nản về cuộc đời ra sao trong khi hoàn toàn không nhắc đến
nguyên nhân thực sự.
Fred ngồi phía bên kia bàn và đang tự hỏi tại sao vợ ông lại không hùa theo mà chơi trò hội
thoại này với ông. Tại sao bà không để ông cảm thấy nhẹ nhõm khi trở về nhà? Tại sao bà
không thể xoa dịu sự khó chịu trong người ông và khiến ông bình tĩnh lại? Dù đã hết hôn 20
năm, bà vẫn không thể bắt kịp với dòng suy nghĩ của ông.
Vì thế, những mâu thuẫn này đã dần dần trở thành một phần cuộc sống của họ. Mỗi mâu
thuẫn sẽ châm ngòi cho những tư tưởng phản kháng trong Fred và cuối cùng khiến ông rơi
vào mớ bòng bong. Ông muốn Kathy có thu nhập với điều kiện bà phải ở nhà với lũ trẻ. Ông
muốn tự do làm việc ông thích là bán hàng nhưng ông cũng muốn thu nhập cao và ổn định.
Ông muốn mặc kệ mọi thứ và nói cho bà biết ông đang khổ sở đến mức nào. Khi Fred về
nhà, ông không muốn đối diện với bất cứ khách hàng nào. Ông muốn mọi thứ chân thật. Ông
không muốn tiếp tục là người bán hàng khi đang ở nhà với Kathy.
“Thế nhưng anh vẫn vậy. Anh yêu...”
“Anh không yêu nó. Anh yêu nghề bán hàng, bất kể là bán túi giấy hay...”
“Nếu em nói với anh rằng em sẽ có một công việc toàn thời gian vào ngày mai”, Kathy nói.
“Vậy em hãy đi đi! Anh sẽ kiếm việc tại Kidder hay Peabody ngay lập tức.”
“Được thôi”, bà nói một cách lặng lẽ và tự hỏi liệu Fred có đang nói thật hay không. Thường
thì bà sẽ từ chối trả lời ông bởi việc cố gắng sửa chữa những khẳng định không căn cứ của
Fred khiến bà kiệt sức và đôi khi sự im lặng lại chính là cách thể hiện sự phản kháng mạnh
mẽ nhất đối với ông. “Em đã làm việc trong 6 năm và suốt thời gian đó anh hoàn toàn không
vui vẻ. Nhưng anh cũng không từ bỏ.”
Bà không tin rằng ông muốn bà làm việc. Bà biết ông coi đó là một mối đe dọa nhưng ông
vẫn khuyến khích bà. Ông tức giận vì bà không có thu nhập, trách cứ vì bà mà ông phải gắn
liền cuộc đời với công việc mà ông đang làm. Nhưng thực tế không phải ông bị trói buộc với
công việc mà chính ông không muốn từ bỏ nó bởi lẽ Xerox cho ông cảm giác an toàn. Bà đã
tự đưa ra một giả thuyết: Fred muốn bà làm việc bởi ông nghĩ ông càng đồng ý thì bà sẽ
càng do dự. Ông đang cố gắng kiểm soát bà bằng cách khuyến khích bà làm điều mà ông