cảm thấy là mối đe dọa nguy hiểm nhất. Đó là tâm lý nghịch đảo và nó hoàn toàn có tác
dụng. Ông càng khuyến khích, bà lại càng không muốn độc lập, bà càng cảm thấy mình yếu
thế trước sức ép của Fred. Nó giống như một trò có luật chơi quá phức tạp khiến bản thân
người chơi cũng không biết mình đang làm gì. Nếu làm ra vẻ muốn làm việc thì có lẽ cô ấy
không thực sự muốn đến vậy, vì cô ấy biết rằng nếu tỏ ra quá hào hứng thì mình sẽ sợ hãi
và khuyến khích cô ấy ở nhà. Nhưng nếu mình khuyến khích cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ ngại
ngần khi đưa ra quyết định. Mình muốn cô ấy ở nhà nhưng liệu cô ấy có muốn vậy không?
Và thế là cuộc nói chuyện bỗng chốc trở thành một trò đấu trí.
Trước đây, Kathy đã từng sử dụng mánh khoé này. Bà quá mệt mỏi với việc Fred cố gắng
khuyến khích bà kiếm việc, vậy nên bà đã tỏ ra hào hứng với việc ra khỏi nhà, cuối cùng
Fred dừng việc thúc ép và nói có lẽ bà nên tập trung vào chăm sóc gia đình trước. Đó chính
xác là điều bà muốn lúc bấy giờ. Bà muốn tiếp tục sự nghiệp của bà khi bà đã sẵn sàng chứ
không phải do sức ép từ Fred. Điều đó thể hiện rõ sự bất an của Fred trước việc bà sẽ trở
nên độc lập hơn. Phải, dĩ nhiên ông muốn gia đình có thêm thu nhập hằng tháng, nhưng ông
không muốn bà hoàn toàn độc lập và tự do.
Bà cố gắng tránh đẩy câu chuyện sang trạng thái một trò cân não mà muốn giành lại quyền
kiểm soát của mình. Bà đang cố gắng trở nên lý trí. Bà biết thái độ bất mãn là một phần
không thể thiếu trong cuộc sống của Fred. Ông tiến về phía trước bằng cách gặm nhấm nó,
nó khiến ông mạnh mẽ hơn. Nhưng khi về nhà, ông bị quá tải. Ông tin mình càng nhồi nhét
nhiều bất mãn, ông sẽ càng thành công hơn. Kathy hoàn toàn không vui vẻ gì với lối suy
nghĩ này. Thà ông cứ đeo chiếc mặt nạ ông vẫn sử dụng thời còn hẹn hò – đôi mắt hiền lành,
những lá thư tình, hay những hành động quan tâm tự nhiên mà hiện tại ông chỉ đang dùng
nó trước khách hàng.
Hai người họ đã đi quá xa cái thời cùng nhau cười đùa ở trường cấp ba vào lúc nửa đêm, khi
trong mắt Fred, Kathy như một thiên sứ tỏa ra thứ ánh sáng kỳ diệu giúp người thủy thủ là
ông tìm được bến đỗ. Bà là hiện thân của hy vọng và thường đáp lại ông bằng sự cảm thông.
Ông muốn sự cảm thông của bà và bà mong muốn nhận được sự quan tâm của ông. Đó là tất
cả những gì họ cần ở đối phương thuở thanh xuân.
Còn hiện tại, khi trở về nhà, ông bắt đầu thăm dò, hy vọng nhận được sự thông cảm, tình
yêu và sự cổ vũ từ bà: “Hôm nay là một ngày khó khăn. Bọn anh chắc không thể thực hiện
được chỉ tiêu tháng này mất.” Ông muốn bà cổ vũ ông, yêu cầu ông giải thích, khơi gợi cảm
xúc của ông, nói với ông rằng ông tài năng thế nào và ông đã từng thành công ra sao. Ông
muốn bà nói bà biết ông sẽ làm được bởi bà thực sự tin tưởng ông. Nhưng bà lại im lặng. Bà
không đếm nổi ông đã ca cẩm điệp khúc nhàm chán về công việc của ông bao nhiêu lần mỗi
khi trở về nhà, dù bà biết rằng đó là cách ông tự khiến bản thân mình sắc bén hơn, ông
muốn nghĩ tới những điều tồi tệ để cố gắng hơn nữa. Đôi khi bà cũng không thể phân biệt
được lúc nào ông thực sự chán nản và cần sự cảm thông của bà. Bản thân Fred có lẽ cũng
không chắc chắn lắm. Câu hỏi đặt ra là khi nào bà sẽ được cảm thông và cổ vũ, bà cũng có
lúc chán nản cơ mà. Tại sao bà lại phải trở thành người luôn ban phát sự cảm thông trong
khi bà cũng có những giai đoạn khó khăn, cũng cần sự săn sóc và động viên như ông. Khi