ra rằng Kathy là vợ ông chứ không phải là một nhân viên của ông. Và dĩ nhiên, không ai
nhầm bà với khách hàng của ông cả.
“Phải, em đã gọi họ”, bà nói.
“Hãy thực tế hơn, Kathy. Anh cá rằng anh có thể mang tới một cuộc phỏng vấn.”
“Được thôi, Fred, anh thử làm xem nào.”
“Nếu anh là em, anh sẽ không gọi họ ngay. Anh sẽ gọi họ vào ngày mai.”
“Thế thì hãy làm đi.”
Bỗng nhiên, Fred trở nên nhỏ nhẹ. Ông đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ông đã khiến bà
thừa nhận bà cần ông đến mức nào, khiến bà phản ứng giống như thời họ còn trẻ.
“Không. Điều đó không đúng lắm. Anh không nên là người gọi điện cho họ”, ông nói.
Đúng lúc đó, Christopher bước vào phòng. Cậu bé có mái tóc xoăn sẫm màu và khuôn mặt
bầu bĩnh. Cậu cũng đang tập theo phong thái của Fred, từ khuôn mặt tới dáng đi, cách nói
chuyện trong cuộc thảo luận đến cách sử dụng ngôn ngữ cơ thể. Christopher muốn cầm
máy chơi điện tử lên phòng, Fred gật đầu nhưng Kathy không đồng ý. Điều đó vi phạm một
vài nguyên tắc của bà. Fred luôn muốn giải quyết mâu thuẫn càng nhanh càng tốt, trừ khi
ông gây ra chúng. Fred muốn Chris ra khỏi căn phòng và ông sẵn sàng vi phạm những
nguyên tắc của Kathy. Ngược lại, Kathy luôn cứng rắn với nguyên tắc của mình. Vì thế Chris
thức thời lánh đi, để họ lại với sự giận dữ, im lặng và một đĩa thịt lưng bò.
“Anh sẽ chỉ hạnh phúc nếu anh chết đi”, Fred nói, nghiến răng lại tỏ ra nghiêm trọng. Đó là
một trong số những câu nói yêu thích của ông và nó khiến ông kinh ngạc mỗi khi thốt ra nó.
Hiện tại, họ đã có dấu hiện hạ nhiệt. Họ bật cười về những gì Fred vừa nói. Kathy ngạc
nhiên. Đây chính là điều bà muốn, bà muốn quay trở lại những ngày tháng gần gũi và vui vẻ.
Bà vẫn luôn nhắc nhở ông về việc ông hay dành nguyên ngày cuối tuần chỉ để đi vòng quanh
nhà rên rỉ về cách ông sẽ chết. Trông ông rất khỏe mạnh, ông có thể chạy bộ hàng dặm, thế
nhưng lại nói ông sắp chết? Tại sao?
Theo quy luật thông thường, mỗi năm trôi đi, người ta sẽ tiến gần với cái chết hơn một chút,
Fred cũng ngày càng bị ám ảnh bởi cái chết. Vài năm trước, ông vẫn còn thấy rất hài lòng
với tình trạng sức khỏe về cả thể lực lẫn trí lực. Thế rồi một ngày, ông đã ngất trên đường
đến một buổi họp vào thứ Bảy sau khi đi uống khá muộn với bạn bè. Ông bắt đầu đổ mồ hôi
và cảm nhận những cơn đau nhói trên cánh tay. Pacetta cùng những người khác vội vàng
đưa ông vào bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán ông bị đột quỵ do căng thẳng. Ông chẳng có vấn đề
gì về sức khỏe cả, có chăng là do ông đã uống hơi quá chén. Ông nên ở lại bệnh viện cho tới
khi hoàn toàn hồi phục. Vụ ăn chơi! Đó là vấn đề sao? Tất cả mọi người đã cười như chưa
bao giờ được cười cho tới khi Fred nói rằng ông cần về nhà. Ông cần ăn bữa tối với vợ như
đã định. Pacetta ngăn ông lại và nói rằng ông ta sẽ gọi cho Kathy. Khi bà nghe Frank báo qua
điện thoại về sự tình của Fred, bà đã không tin đó là sự thực. Bà biết những người này, chắc