chắn đó là một trò đùa. Frank đưa cho bà số điện thoại của bệnh viện để bà có thể gọi xác
nhận. Được thôi. Ông ấy đã phải nhập viện. Thế thì sao? Bà biết Fred đã đi uống với bạn bè
tối hôm trước và bà quá quen với những triệu chứng của việc ăn chơi quá độ. Khi ông nghe
điện thoại, bà chỉ hỏi ông có về ăn tối không. Bữa tối cuối cùng. Nghe ổn không nhỉ? Tối nay
bà lại đang sử dụng cái giọng mập mờ đó với ông.
“Anh cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung rồi.”
“Bây giờ đến lượt em nói,” bà trả lời ông.
Fred tảng lờ câu nói của Kathy trong khi bà cười thầm và tự cảm thấy ngạc nhiên với những
gì bà đang làm. Fred nghĩ rằng ông nên nghỉ ngơi một thời gian. Ví dụ như đi tới Toledo
thăm em trai và bạn bè, cùng nói chuyện về tương lai của họ. Kathy luôn nhung nhớ những
năm tháng tuổi trẻ, Fred đã gặp khá nhiều rắc rối khi ở Toledo. Một đêm, trên đường về nhà
sau bữa tiệc với đồng nghiệp, Fred đã bị tống vào nhà giam vì lái xe với nồng độ cồn cao.
Viên cảnh sát yêu cầu ông đặt bàn chân phải lên trên bàn chân trái, sau đó là đếm từ 1 đến
10 và đưa ngón tay trò lên đầu mũi của ông. Nhưng Fred chỉ nói, “Tuân lệnh” mà chẳng
thèm làm theo. Khi yên vị sau song sắt, Fred mới được phép gọi điện thoại cho người thân.
“Tôi có quyền! Tôi muốn chìa khóa xe ô tô của tôi! Tôi muốn điện thoại của tôi!” Ông đã gọi
em trai mình trong vô vọng. Ông nói lại với viên cảnh sát: “Em trai tôi cũng say rồi.” Ông
không dám gọi cho Kathy, vậy nên viên cảnh sát phải lái xe đưa Fred về nhà.
Kathy hỏi ông định làm gì khi quay trở lại Toledo.
“Anh sẽ chẳng làm gì cả. Chẳng gì hết. Anh ghét những chuyến đi kiểu như thế. Anh thà ở
nhà còn hơn.”
“Không hẳn là như thế. Trong chuyến đi Vegas, một khoản tiền đã không cánh mà bay khi
em đang mua sắm ở T.J.Maxx”, bà nói. Ông luôn rên rỉ về những chuyến đi cho tới khi ông
thực sự trải qua chúng. Thế nhưng, ông sẽ thích nơi đó ngay khi đặt chân đến. Ông than vãn
nhưng rồi ông đã yêu Hawaii lúc nào không hay, sau đó là Florida, sau nữa là Nevada.
“Anh mới chỉ chơi bài một lần duy nhất trong đời mà em đã sắp giết anh rồi.”
“Em chắc chắn sẽ làm như thế đấy,” bà nói.
“Nếu thực sự muốn làm thế, em nên biết rằng anh vô tội. Anh chẳng làm gì hết.”
“Anh đã có hẳn 15 năm ở Toledo và anh nói rằng anh chẳng làm gì hết?” bà hỏi.
“Đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn mà thôi.”
Fred cầm điện thoại lên kiểm tra e-mail trong khi Kathy dọn bàn ăn. Như thường lệ, cuộc
tranh luận sẽ kết thúc trong bế tắc. Chính bởi sự chấp nhận vô điều kiện của Fred, các đại
diện bán hàng của ông phải học cách sống chung và điềm tĩnh trước những lời lẽ và hành
động biến hóa khôn lường của ông. Nhưng Kathy thì không. Đêm hôm trước, Fred có thể thề
sống thề chết sẽ rời khỏi Xerox nhưng ngay hôm sau, ông lại nói ông yêu công việc hơn cả