SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 116

Chúng tôi chạy xuống đường, rẽ phải vào một dãy phố, và sau đó

chạy vòng quanh công viên gần đó. Chúng tôi đã cùng chạy bộ trên tuyến
đường này với nhau trước đó, thậm chí đã đo chiều dài - dưới ba dặm, và
chúng tôi đã quen với tốc độ của nhau. Do đó, khoảng nửa giờ sau, khi đã
đẫm mồ hôi và một lần nữa sẵn sàng để đối mặt với những thách thức từ
buổi tối của sự sống trên hành tinh trái đất, chúng tôi đứng ở cửa trước nhà
Rita.

"Nếu anh không phiền, em sẽ tắm trước", cô ấy nói. Như vậy em có

thể bắt đầu chuẩn bị bữa tối trong khi anh tắm."

"Chính xác", tôi nói. "Anh sẽ chỉ ngồi ở đây và nhỏ mồ hôi."
Rita mỉm cười. "Em sẽ lấy cho anh một lon bia", cô ấy nói. Một lát

sau, cô ấy đưa cho tôi một lon bia, sau đó đi vào và đóng cửa lại. Tôi ngồi
trên bậc thềm và nhấm nháp. Những ngày vừa rồi đã trôi qua trong sự lờ mờ
man rợ, và tôi đã bị tách biệt hoàn toàn với cuộc sống bình thường để bây
giờ, tôi thực sự tận hưởng những giây phút chiêm nghiệm bình yên, thong
thả ngồi đây và uống bia trong khi ở đâu đó trong thành phố, Chutsky đang
bị cắt rời dần từng mảnh. Cuộc sống quay cuồng xung quanh tôi với sự ghê
rợn của đống chuyện lặt vặt tạp nham, sự kìm kẹp và cắt rời những bộ phận
cơ thể, nhưng với Dexter, nó là chiếc cối xay thời gian. Tôi giơ lon bia theo
phép lịch sự về phía Trung sĩ Doakes.

Đâu đó trong nhà vọng ra tiếng chấn động. Có tiếng hét và một tiếng

kêu ré hào hứng, như thể Rita vừa khám phá ra ban nhạc The Beatles trong
phòng tắm của cô ấy. Sau đó, cánh cửa trước nhà mở ra và Rita ôm chặt cổ
tôi như một cái thòng lọng. Tôi đánh rơi lon bia và thở hổn hển. "Gì thế ?
Anh đã làm gì ? ", tôi nói. Tôi thấy Astor và Cody đứng từ bên trong nhìn
ra. "Anh vô cùng xin lỗi, và anh sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa",
tôi nói thêm, nhưng Rita vẫn giữ chặt cổ tôi.

"Ôi, Dexter", cô ấy nói, và bây giờ cô ấy đang khóc. Astor mỉm cười

với tôi và ôm ngực. Cody chỉ đứng nhìn hơi gật đầu. "Ôi, Dexter", Rita nói
một lần nữa.

"Làm ơn", tôi nói, đấu tranh trong tuyệt vọng để có thể thở, "anh hứa

đó chỉ là một tai nạn và anh không có ý đó. Anh đã làm gì sai à ?". Rita cuối
cùng đã nhượng bộ và nới lỏng vòng tay chết chóc của mình.

"Ôi, Dexter", cô ấy nói thêm một lần nữa, và vừa đưa tay lên sờ mặt

tôi vừa nhìn tôi với một nụ cười rạng ngời cùng một gương mặt đầy nước
mắt. "Ôi, ANH !", cô ấy nói, mặc dù thành thực thì nó có vẻ không giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.