SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 114

"Xin chào, anh bạn châu chấu", anh nói. "Có một thứ gọi là thời gian.

Anh phải khám phá những bí ẩn của nó." Anh ta giơ cổ tay lên và chỉ vào
chiếc đồng hồ. "Tôi đang trên đường đi ăn trưa, và bây giờ anh mang cho
tôi bữa sáng của tôi ?"

"Muộn còn hơn không bao giờ", tôi nói, nhưng anh ta lắc đầu.
"Không", anh ta nói. "Miệng tôi đã đổi sang chế độ ăn trưa rồi. Tôi đi

lấy ít bánh chuối đây."

"Nếu anh từ chối món quà ăn uống của tôi", tôi nói, 'tôi sẽ mời anh

ngón tay vậy." Anh ta nhướng mày, và tôi đưa cho anh ta gói quà của Deb.
"Tôi có thể xin anh nửa tiếng trước giờ ăn trưa không ?"

Anh ta nhìn vào chiếc hộp nhỏ. "Tôi không nghĩ rằng tôi muốn mở

thứ này với một cái dạ dày trống rỗng, phải không ?", anh ta nói.

"Vậy thì, bánh rán được không ?"
Phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng đến khi Vince đi ăn trưa,

chúng tôi chẳng tìm được gì từ ngón tay của Kyle. Việc cắt bỏ rất sạch sẽ và
chuyên nghiệp, được thực hiện với một công cụ sắc bén đến nỗi không để
lại dấu vết gì ở các vết thương. Không có gì dưới móng tay, ngoại trừ một
chút bụi bẩn mà có thể đến từ bất cứ nơi nào. Tôi tháo chiếc nhẫn ra, nhưng
không tìm thấy lông, tóc hay dấu hiệu của một sợi vải nào dính vào, và
Kyle bằng cách nào đó đã không thể khắc một địa chỉ hoặc số điện thoại
vào bên trong chiếc nhẫn. Nhóm máu của Kyle là AB, đấy là điểm duy nhất
chúng tôi tìm ra.

Tôi đặt ngón tay vào ngăn lạnh, và tháo chiếc nhẫn để vào túi áo. Đó

nhất định không phải là quy trình chuẩn nhưng tôi khá chắc chắn rằng
Deborah muốn nó nếu chúng tôi không mang được Kyle trở lại. Nếu vậy, có
vẻ như chúng tôi sẽ thấy Kyle trở về, bằng thư tín, từng mảnh một mỗi lần.
Tất nhiên, tôi không phải là một người đa cảm, nhưng tôi không nghĩ điều
đó có vẻ giống với những gì có thể sưởi ấm trái tim em gái mình.

Bởi bây giờ, tôi thực sự đã quá mệt mỏi, và Deb không gọi, nhưng tôi

quyết định rằng mình có quyền quay về nhà và ngủ một giấc. Cơn mưa buổi
chiều bắt đầu khi tôi lên xe. Tôi lao thẳng xuống Lelenne trong mật độ giao
thông tương đối thưa thớt và về đến nhà chỉ với một lần bị chửi rủa, đó là
một kỷ lục mới. Tôi lao qua màn mưa để vào nhà và thấy Deborah đã rời đi.
Cô ấy viết vội một ghi chú, nói rằng cô ấy sẽ gọi sau. Tôi thấy nhẹ nhõm,
bởi vì đã thoát được viễn cảnh ngủ trên chiếc ghế chật chội của mình. Tôi
bò ngay vào giường và ngủ li bì cho đến hơn 6 giờ tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.