SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 113

Chương 16

Phải mất rất nhiều công sức hơn là chỉ vỗ vai Deborah và nói "Nào

nào" để có thể khiến cô ấy bình tĩnh trở lại. Thực ra, tôi đã phải ép cô ấy
uống một ly rượu bạc hà lớn. Tôi biết cô ấy cần một loại chất kích thích nào
đó giúp thư giãn và thậm chí ngủ nếu có thể, nhưng không có gì trong tủ
thuốc của Deb mạnh hơn Tylenol, và cô ấy không phải là một người nghiện
rượu. Cuối cùng tôi đã tìm thấy chai rượu schnapps dưới bồn rửa nhà bếp,
sau khi đảm bảo nó thực sự không phải nước tẩy rửa cống, tôi đã ép cô ấy
uống một cốc. Từ hương vị khá rõ ràng của nó, nó cũng có thể làm cống
sạch hơn. Cô ấy rùng mình và ngậm chặt miệng nhưng cuối cùng cũng uống
nó, quá mệt mỏi và chẳng còn nghĩ được gì để kháng cự.

Trong khi cô ấy vùi mình trong chiếc ghế bành, tôi ném một vài bộ đồ

của cô ấy vào túi xách và để ra phía cửa trước. Cô ấy nhìn chằm chằm vào
túi, sau đó nhìn tôi. "Anh làm gì vậy ?", cô ấy nói bằng giọng líu nhíu và có
vẻ cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời.

"Em sẽ ở chỗ anh vài ngày", tôi nói.
"Không muốn", cô ấy nói.
"Nó không quan trọng", tôi nói. "Em phải làm thế !"
Cô ấy chuyển cái nhìn của mình sang túi quần áo ở cửa "Tại sao ?"
Tôi đi ngang qua cô ấy và ngồi xổm xuống bên canh. "Deborah. Anh

ta biết em là ai và nơi em sống. Hãy cố gắng thách thức anh ta một chút,
được chứ ?"

Cô ấy rùng mình một lần nữa, nhưng không nói thêm bất cứ điều gì

khi tôi giúp cô ấy đứng dậy và ra khỏi cửa. Nửa giờ sau và thêm một cốc
schnapps bạc hà, cô ấy đã ở trên giường của tôi, ngáy nhẹ. Tôi để lại cho cô
ấy một ghi chú hãy gọi cho tôi khi tỉnh dậy, sau đó mang theo gói đồ nhỏ đã
khiến cô ấy bàng hoàng và hương thẳng tới chỗ làm.

Tôi không mong đợi sẽ tìm thấy bất kỳ manh mối quan trọng nào từ

việc mang ngón tay thử qua một lần kiểm tra trong phòng thí nghiệm,
nhưng vì nghề của tôi là giám định, có vẻ như tôi thực sự nên dành cho nó
một lần giám định chuyên nghiệp. Và bởi vì luôn thực hiện tất cả các nghĩa
vụ của mình rất nghiêm túc, tôi đã dừng lại trên đường để mua bánh rán.
Khi tôi đến gần nơi ẩn nấp của mình ở tầng hai, Vince Masuoka đang xuống
sảnh từ hướng ngược lại. Tôi cúi đầu một cách khiêm nhường và giơ túi.
"Xin chào, thầy giáo", tôi nói. "Tôi có quà đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.