SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 111

"Thực sự, Deb", tôi nói. "Đây là dấu hiệu đầu tiên chúng ta nhận được

để suy đoán về nhân cách gã đó. Chúng ta biết gã này có khiếu hài hước.
Anh nghĩ rằng đó là một bước tiến lớn về phía trước đấy chứ."

"Chắc chắn rồi. Có lẽ chúng ta sẽ bắt hắn tại một câu lạc bộ hài kịch."
"Chúng ta sẽ bắt hắn, Deb", tôi nói, mặc dù không ai trong chúng tôi

tin tôi. Deborah chỉ cằn nhằn; đèn giao thông đổi màu và cô ấy giẫm lên
chân ga như thể đang giết chết một con rắn độc.

Chúng tôi theo đường trở lại nhà Deb. Giờ cao điểm của buổi sáng đã

qua. Ở góc giao giữa Flagler và đại lộ số 34, một chiếc xe chạy lên trên vỉa
hè và đâm vào một cột đèn phía trước một nhà thờ. Một cảnh sát đứng giữa
hai người đàn ông đang la hét bên cạnh chiếc xe. Một cô bé ngồi khóc bên
lề đường. Ah, giai điệu mê hoặc của một ngày kỳ diệu trên thiên đường.

Một vài phút sau, chúng tôi rẽ xuống Medina và Deborah đậu xe bên

cạnh xe tôi trong đường lái. cô ấy tắt động cơ, trong một lúc, cả hai chúng
tôi chỉ ngồi đó nghe tiếng tích tắc của động cơ làm mát. "Chết tiệt", cô ấy
nói.

"Anh đồng ý."
"Chúng ta làm gì bây giờ", cô ấy nói.
"Ngủ", tôi nói. "Anh quá mệt để có thể suy nghĩ."
Cô ấy nện cả hai tay trên vô lăng. "Làm sao em có thể ngủ, Dexter ?

Biết rằng Kyle..." Cô ấy đập tay lên vô lăng một lần nữa. "Chết tiệt", cô ấy
nói.

"Chiếc xe tải sẽ xuất hiện, Deb. Em biết điều đó mà. Cơ sở dữ liệu sẽ

tìm ra mọi chiếc xe màu trắng với nhãn CHỌN CUỘC SỐNG, và với một
thông báo khẩn từ cảnh sát, việc tìm ra nó chỉ là vấn đề thời gian."

"Kyle không có thời gian", cô ấy nói.
"Con người cần phải ngủ, Deb", tôi nói. "Và do đó, anh cũng thế."
Một chiếc xe tải chuyển phát nhanh rú còi ở góc đường và phanh két

dừng lại trước nhà Deborah. Người lái xe nhảy xuống với một gói nhỏ và
tiến tới cửa trước nhà Deb. Cô ấy nói, "Chết tiệt" một lần cuối cùng và bước
ra khỏi xe để nhận gói đồ.

Tôi nhắm mắt lại và ngồi trầm ngâm thêm một lúc - những gì tôi vẫn

làm thay vì suy nghĩ khi rất mệt mỏi. Đó có vẻ thực sự là một sự nỗ lực
lãng phí; chẳng có gì đến với tôi ngoại trừ việc tự hỏi đâu là nơi tôi muốn
bỏ giày chạy của mình lại. Với sự hài hước mới dường như đang tạm ngưng
của mình, ngạc nhiên thay, tôi nghe thấy một tiếng vang rất khẽ từ Người
Lữ Hành Tối Tăm. Tại sao điều đó buồn cười ? Tôi hỏi. Có - phải vì tôi để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.