SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 109

"À ?" Ariel nhìn Deborah không mấy nhiệt tình và lắc đầu. "Lazaro !"

Con trai bà bước về phía trước, và khi bà lại tiếp tục màn độc thoại của
mình với chỉ vài lần dừng lại hiếm hoi, anh bắt đầu dịch cho bà.

"Tôi đến đây từ Santiago (Cuba) vào năm 1962. Dưới thời Batista, tôi

thấy những điều khủng khiếp. Người biến mất. Sau đó, đến thời Castro và
tôi đã hy vọng trong một thời gian." Bà lắc đầu rồi giơ tay. "Tin hay không,
nhưng đó chính là những gì chúng tôi đã nghĩ vào thời điểm ấy. Mọi thứ sẽ
khác. Nhưng nó lại sớm trở về như cũ. Thậm chí tệ hơn. Vì vậy, tôi đến đây.
Đến Hoa Kỳ. Bởi vì ở đây, người ta không biến mất. Mọi người không bị
bắn trên đường phố hoặc bị tra tấn. Đó là những gì tôi nghĩ. Và bây giờ thì
ở đây." Bà vẫy một cánh tay về phía căn nhà bên cạnh.

"Tôi cần phải hỏi bà một vài câu", Deborah nói, và Lazaro dịch.
Ariel chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục với câu chuyện hấp dẫn của mình.

"Ngay cả với Castro, họ cũng sẽ không bao giờ làm một điều như vậy", bà
nói. "Đúng là họ giết người. Hoặc họ đưa bạn đến đảo Pines. Nhưng không
bao giờ là một điều như thế này. Không có ở Cuba. Chỉ có ở Mỹ", bà nói.

"Bà đã bao giờ nhìn thấy người đàn ông nhà kế bên chưa ?", Deborah

cắt ngang. "Người đàn ông đã làm chuyện này ?" Ariel nhìn Deborah một
lúc. "Tôi cần phải biết", Deb nói. "Sẽ có thêm một nạn nhân khác nếu chúng
ta không tìm thấy hắn."

"Tại sao phải là cô hỏi tôi, cô gái ?" Ariel nói thông qua con trai

mình. "Đây không phải là công việc của cô. Một người phụ nữ xinh đẹp
như cô cần phải có một người chồng. Một gia đình."

"Nạn nhân tiếp theo là người yêu của em tôi", tôi nói. Deborah trừng

mắt nhìn tôi, nhưng Ariel đã nói tiếp, "Aaahhh", bà tặc lưỡi, và gật đầu. "Ồ,
tôi không biết liệu mình có thể nói cho cô ấy những gì. Tôi đã nhìn thấy
người đàn ông đó, có thể hai lần." Bà nhún vai và Deborah chồm tới sốt
ruột. "Luôn luôn vào ban đêm, nhưng không bao giờ nhìn quá gần. Tôi có
thể nói, người đàn ông đó nhỏ con, rất thấp. Và gầy nữa. Với cặp kính lớn.
Tôi không biết gì hơn. Ông ta không bao giờ đi ra ngoài, ông ta rất trầm
lặng. Đôi khi chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc." Bà hơi mỉm cười và nói
thêm, "Tito Puente". Và Lazaro lặp lại không cần thiết, "Tito Puente".

"Ah", tôi nói, và tất cả họ đều nhìn tôi. "Nó sẽ giúp che giấu tiếng

ồn", tôi tiếp tục, hơi ngượng một chút khi bị chú ý,

"Ông ấy có một chiếc xe à ?", Deborah hỏi, và Ariel cau mày.
"Một chiếc xe tải", bà nói. "Ông ta lái một chiếc xe màu trắng cũ

không có cửa. Nó rất sạch sẽ, nhưng có nhiều vết gỉ và lõm. Tôi nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.