SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 108

nhanh để tôi phải vội vã; tôi không bắt kịp cho đến khi cô ấy đứng ở cửa bãi
đậu xe.

Deborah lái xe rất nhanh trong im lặng, với quai hàm nghiến chặt suốt

dọc đường tới ngôi nhà nhỏ ở đường số 4 NW - nơi bắt đầu tất cả. Tất
nhiên, những dải băng màu vàng đã biến mất, nhưng dù sao đi nữa Deborah
cũng vẫn đỗ xe tránh xa vòng hiện trường, và bước ra khỏi xe trong trang
phục cảnh sát.

Tôi theo cô ấy lên đường đi bộ ngắn dẫn đến căn nhà kế bên cạnh căn

nhà chúng tôi đã tìm thấy phần thân người còn lại. Vẫn không nói một lời,
Deborah bấm chuông, và một lúc sau cửa bật mở. Một người đàn ông trung
niên đeo kính gọng vàng và áo sơ mi màu nâu vàng nhìn chúng tôi dò hỏi.

"Chúng tôi cần nói chuyện với Ariel Medina", Deborah nói, giơ huy

hiệu của mình lên.

"Bây giờ mẹ tôi đang nghỉ ngơi", anh ta nói.
"Việc này rất khẩn cấp", Deborah nói.
Người đàn ông nhìn cô ấy, sau đó nhìn tôi. "Đợi một chút", anh ta nói.

Đoạn anh ta đóng cửa lại. Deborah nhìn chằm chằm vào cánh cửa, và tôi
thấy cơ hàm cô ấy cử động một vài phút trước khi người đàn ông mở cửa
trở lại và giữ cửa mở. "Vào đi", anh ta nói.

Chúng tôi theo anh ta vào một căn phòng nhỏ mờ tối đặt rất nhiều kệ,

mỗi cái được trang trí kết hoa với đồ tôn giáo và khung ảnh. Ariel - người
phụ nữ lớn tuổi đã phát hiện ra thứ ở nhà bên cạnh và khóc trên vai Deb -
ngồi tiên một chiếc sofa bọc vải lót ren trắng. Khi nhìn thấy Deborah, bà
nói, "Aaahhh", và đứng lên để tặng cô ấy một cái ôm.

Deborah - người thực sự nên mong đợi một cái ôm từ một bà già

Cuba - đứng sững một lúc trước khi lúng túng ôm trả lại với đồng thời vỗ
lưng người phụ nữ vài cái. Deborah rời ra ngay khi có thể một cách lịch sự.
Ariel ngồi xuống sofa và vỗ nhẹ vào tấm đệm bên cạnh. Deborah liền ngồi
theo.

Người phụ nữ già lập tức tuôn ra một tràng tiếng Tây Ban Nha. Tôi

nói được tiếng Tây Ban Nha, và thậm chí có thể hiểu người Cuba, nhưng tôi
chỉ nhận ra được một trong mươi từ của bài diễn thuyết đó. Deborah nhìn
tôi bất lực; vì bất cứ lý do anh hùng rơm nào, cô ấy đã chọn học tiếng Pháp
ở trường, và như cô ấy có thể thấy, người phụ nữ này có lẽ cũng nói tốt
tiếng Etrusca cổ.

"Xin thứ lỗi, thưa bà" tôi nói. "Em gái tôi không nói được tiếng Tầy

Ban Nha."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.