SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 132

Bữa tối dễ chịu một cách khó chịu, như để chứng minh với tôi rằng

tôi đã mua một cuộc đời hạnh phúc cùng những miếng thịt lợn, và tôi chơi
cùng mọi người dù trái tim không hề ở đó. Tôi cắt thịt thành nhiều phần
nhỏ, ước gì mình đang cắt cái gì đó khác và nghĩ về bộ tộc ăn thịt người ở
Nam Thái Bình Dương - những người gọi con người là "thịt lợn dải". Từ đó
rất thích hợp, thực sự thích hợp, vì đó chính là loại thịt lợn tôi thực sự mong
muốn được cắt mà không phải là món xúp nấm đang ở trên đĩa. Nhưng tôi
vẫn mỉm cười, chăm chỉ chọc dĩa vào những hạt đậu xanh và bằng cách nào
đó khiến nó đủ nát để làm cà phê. Bị thử thách bởi dải thịt lợn, nhưng tôi
vẫn sống sót.

Sau khi ăn tối, Rita và tôi nhấm nháp cà phê như những đứa trẻ ăn

từng thìa sữa chua. Mặc dù cà phê được coi là một chất kích thích, nó chẳng
giúp gì tôi trong việc nghĩ ra cách nào đó để ra khỏi đây, thậm chí là để có
thể trốn đi trong khoảng vài giờ, để tôi một mình thoát khỏi niềm vui sướng
suốt đời - thứ đã lẻn ra phía sau và quấn quanh cổ tôi.

Tôi cảm thấy như mình đang dần dần nhạt nhòa và tan chảy vào lớp

ngụy trang của chính bản thân, để rồi cuối cùng chiếc mặt nạ cao su hạnh
phúc sẽ hòa với những tính cách thật của tôi; và tôi sẽ thực sự trở thành thứ
mình đã giả vờ: đưa lũ trẻ đi đá bóng, mua hoa khi tôi uống quá nhiều bia,
so sánh các loại chất tẩy rửa và cắt giảm chi phí thay vì cắt bỏ các phần
không cần thiết của những kẻ xấu xa. Đó là những viễn cảnh rất đáng buồn
và có lẽ tôi còn buồn hơn nếu chuông cửa không vang lên vừa đúng lúc.

"Hẳn là Deborah", tôi nói. Tôi khá chắc chắn giọng mình không để lộ

quá nhiều hy vọng được cứu hộ. Tôi đứng dậy và đi tới cửa trước, kéo cửa
mở để lộ một người phụ nữ mập mạp ưa nhìn với mái tóc dài vàng hoe.

"Ồ", cô ấy nói. "Anh hẳn là..., à, Rita có đây không ?"
Vâng, tôi cho rằng mình chính là "À", mặc dù cho đến giờ, tôi cũng

chưa nhận thức được điều đó. Tôi gọi Rita và cô ấy bước ra, mỉm cười.
"Kathy !", cô ấy nói. "Thật tốt khi chị ghé qua. Bọn trẻ thế nào ? Kathy
sống bên cạnh", cô ấy giải thích với tôi.

"À thế à", tôi nói. Tôi biết hầu hết các trẻ em trong khu vực, nhưng

không biết cha mẹ chúng. Còn người phụ nữ lần này hình như là mẹ của
cậu bé mười một tuổi yếu ớt, nhếch nhác cùng người anh trai hầu như luôn
vắng mặt nhà bên. Vì điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ không được mang theo
một quả bom xe hơi hay một lọ vi khuẩn bệnh than, tôi liền mỉm cười rồi
quay trở lại bàn với Cody và Astor.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.