SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 174

sống của con người đang gào thét dữ dội. Có lẽ tôi sẽ cảm thấy vô cùng
thông cảm với anh ta nếu tôi có thể cảm nhận được.

Anh ta dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi toàn bộ những

thứ đó, thậm chí không phản ứng khi hai trong số những kẻ đến từ bãi biển
phía nam chạy qua anh ta trong bộ dạng trần truồng. Đôi mắt anh ta lướt
đến màn hình gần nhất - thứ đang chiếu một số hình ảnh khá ngạc nhiên và
độc đáo về động vật. Doakes nhìn nó mà không biểu lộ bất cứ hứng thú hay
cảm xúc gì; chỉ là một cái nhìn, sau đó ánh mắt anh ta chuyển sang những
cảnh sát nằm trên sàn nhà, Thiên- thần ở dưới bàn, và Vince dẫn đầu một
điệu nhảy conga

(một điệu nhảy rất nhanh, trong đó mọi người đi theo người dẫn đầu nối thành một đường con xoắn)

kéo dài từ nhà bếp. Cái nhìn của anh đi một vòng tới chỗ tôi với cùng vẻ
mặt thiếu biểu cảm y hệt. Anh ta băng qua phòng và đứng trước mặt tôi.

"Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi ?", anh ta hỏi.
Tôi tặng anh ta nụ cười tốt nhất của mình. "Hơi lâu rồi, phải không ?

Hẳn là tất cả những điều hạnh phúc và vui vẻ này làm anh lo lắng".

"Làm tôi muốn tránh xa", anh ta nói. "Tôi sẽ đọi bên ngoài".
"Đó có thực sự là ý hay không ?", tôi hỏi.
Anh ta nghiêng đầu về phía dòng người nhảy conga của Vince - dòng

trật tự đã bị phá vỡ bởi một tràng cười ngu ngốc. "Phải nó không ?", anh ta
nói. Và tất nhiên anh ta nói đến người mà ai cũng biết là ai đấy, mặc dù xét
về mặt những nỗi đau chết chóc và sự hoảng sợ thì dòng conga trên sàn nhà
không thể đấu với Tiến sĩ Danco. Tuy nhiên, tôi cho rằng ai đó hẳn phải cân
nhắc tới nhân phẩm con người, nếu nó thực sự tồn tại ở đâu đó. Tại thời
điểm này, nhìn xung quanh căn phòng, cái gọi là nhân phẩm con người
dường như không tồn tại.

Cánh cửa trước mở tung. Cả Doakes và tôi quay về phía đó, tất cả các

phản xạ dồn về những đầu ngón chân, và đó là một điều tốt khi chúng tôi đã
sẵn sàng cho mối nguy hiểm, vì nếu không, chúng tôi có thể đã bị phục kích
bởi hai phụ nữ bán khỏa thân mang theo một chiếc máy chạy đĩa chuẩn bị
cho màn bùng nổ.

"Xin chào ?", họ gọi lớn, và nhận được một tiếng gầm cao vút kiệt

quệ "Ồ !" từ dòng người nhảy conga trên sàn nhà. Vince xoay xở để đứng
dậy từ đống những người nằm la liệt và đung đưa hai chân. "Này !", anh ta
hét "Này tất cả mọi người ! Những vũ nữ thoát y đang ở đây ! Trăm năm
hạnh phúc !" Có một tràng hét to hơn nữa, "Ồ !". Một trong những cảnh sát
nằm trên sàn nỗ lực đứng dậy, lắc lư nhẹ nhàng và nhìn chằm chằm khi anh
ta mấp máy môi, "những vũ nữ thoát y...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.