SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 200

Khi tôi hướng về phía nam để tới nhà Rita, đường phố đang ở thời

điểm đông đúc nhất trong khung giờ cao điểm buổi tối, và tôi vui vẻ huýt
sáo khi một người đàn ông với gương mặt đỏ bừng ngồi trong chiếc xe tải
nhỏ tạt ngang trước mặt tôi và giơ một ngón tay với tôi. Đó không chỉ là
cảm giác mình thuộc về nơi nào đó quen thuộc mà tôi thường trải nghiệm
khi bị bao quanh bởi những kẻ sát nhân giao thông ở Miami; mà còn vì tôi
thấy mình như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng rất lớn. Và tất nhiên,
đúng là như thế.

Tôi có thể tới nhà Rita mà không còn chiếc Taurus màu nâu nào đậu

bên kia đường. Tôi có thể trở về căn hộ của mình và thoát khỏi những cái
bóng bám theo. Quan trọng hơn, tôi có thể đưa Người Lữ Hành Tối Tăm ra
ngoài dạo một vòng và chúng tôi sẽ được ở riêng cùng nhau trong một thời
gian chất lượng rất cần thiết. Trung sĩ Doakes đã biến mất, ra khỏi cuộc
sống của tôi và sớm thôi, có lẽ cũng ra khỏi cuộc đời anh ta.

Tôi cảm thấy hoàn toàn phấn khích khi lái xe xuống phía nam đại lộ

Dixie và rẽ vào đường đến nhà Rita. Tôi được tự do, và cũng chẳng còn
nghĩa vụ gì, vì đương nhiên Chutsky và Deborah sẽ phải mất một thời gian
ở yên để hồi phục, về phần Tiến sĩ Danco, tôi thật sự cảm thấy thôi thúc
nhức nhối muốn gặp ông ta, và ngay cả bây giờ, tôi sẽ sẵn sàng dành ít thời
gian từ lịch trình xã hội bận rộn của mình cho vài cuộc trò chuyện đáng giá
với ông ta. Nhưng tôi khá chắc chắn rằng cơ quan Washington bí ẩn của
Chutsky sẽ cử một người khác tới để đối phó với ông ta, và họ nhất định sẽ
không muốn tôi lởn vởn xung quanh cũng như cho họ vài lời tư vấn. Với
khả năng đó cùng việc Doakes đã biến mất, tôi trở lại kế hoạch A và được
tự do giúp Reiker về hưu sớm. Dù cho bây giờ ai là người phải đối phó với
Tiến sĩ Danco đi nữa, đó cũng không phải là Dexter Vui vẻ.

Tôi đã hạnh phúc đến nỗi chủ động hôn Rita khi cô ấy mở cửa, mặc

dù không có ai theo dõi. Sau bữa tối, trong khi Rita dọn dẹp, tôi ra sân sau
một lần nữa và chơi đá lon với bọn trẻ trong khu phố. Tuy nhiên lần này, có
một điều rất đặc biệt đã diễn ra khi tôi cùng chơi trò đó với Cody và Astor,
bí mật nhỏ của chúng tôi khiến mọi thứ trở nên hết sức thú vị. Thật vui làm
sao khi xem chúng rình rập những đứa trẻ khác - những kẻ săn mồi nhỏ của
tôi đang được đào tạo.

Tuy vậy, sau nửa giờ rình rập và tấn công, rõ ràng chúng tôi đã bị áp

đảo nghiêm trọng bởi những kẻ săn mồi lén lút - muỗi lẫn hàng tỷ ma cà
rồng nhỏ đáng ghê tởm, tất cả đều đang đói khát. Phát ốm vì mất máu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.