SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 198

tại sao cô ấy lại phản ứng quá dữ dội như vậy ? Làm thế nào rất nhiều phụ
nữ béo có thể nghĩ rằng họ rất ổn trong một chiếc áo lộ bụng ?

Tôi cho rằng vẻ bối rối của mình hẳn đã hiện rõ trên mặt, bởi vì

Deborah thả tay ra và hít một hơi thật sâu. "Kyle sẽ cần phải tiếp tục tập
trung làm việc. Anh ấy cần chịu trách nhiệm, hoặc chuyện này sẽ hạ gục
anh ấy."

"Làm thế nào em biết điều đó ?"
Cô ấy lắc đầu. "Anh ấy luôn luôn là người giỏi nhất khi làm bất cứ

việc gì. Nếu Kyle suy nghĩ về những gì Danco đã làm với anh ấy..." Cô ấy
cắn môi, và một giọt nước mắt nữa lăn trên má. "Anh ấy phải là chính mình
trước đây, Dexter. Hoặc em sẽ mất anh ấy."

"Được rồi", tôi nói.
"Em không thể mất anh ấy, Dexter", cô ấy nói một lần nữa.
Có một người gác cửa khác đang trực, nhưng dường như anh ta nhận

ra Deborah và chỉ đơn giản là gật đầu khi mở cửa cho chúng tôi. Chúng tôi
lặng lẽ vào thang máy để lên tầng thứ mười hai.

Tôi đã sống ở Coconut Grove cả đời, vì vậy tôi biết rất rõ từ những

bài miêu tả phô trương trên báo rằng căn phòng của Chutsky được thiết kế
theo bối cảnh thuộc địa Anh. Tôi không bao giờ hiểu tại sao, nhưng khách
sạn đã quyết định rằng thuộc địa Anh là bối cảnh hoàn hảo để truyền tải
không khí của Coconut Grove, mặc dù theo như tôi biết, nơi đây chưa từng
là thuộc địa của Anh. Vì vậy, toàn bộ khách sạn được xây theo bối cảnh đó.
Nhưng tôi thấy thật khó để tin rằng người trang trí nội thất hoặc bất kỳ
người ở thuộc địa Anh nào có thể hình dung ra thứ gì đó giống như Chutsky
nằm phịch xuống chiếc giường kích cỡ hoàng gia trong căn phòng xa hoa
mà Deborah dẫn tôi đến.

Tóc ông ta không mọc lại trong vài giờ qua, nhưng ít nhất ông ta đã

thay bộ đồ màu cam và mặc vào một chiếc áo choàng bông trắng; ông ta
nằm run rẩy giữa giường, với những giọt mồ hôi nặng nề cùng nửa chai
Skyy vodka rỗng bên cạnh. Deborah thậm chí không dừng lại một chút ở
cửa. Cô ấy chạy ngay tới bên giường và ngồi xuống cạnh Kyle, nắm lấy bàn
tay duy nhất của ông ta. Tình yêu giữa đống đổ nát.

"Debbie ?", ông ta nói bằng giọng già cả run run.
"Em ở đây rồi", cô ấy nói. "Anh ngủ đi."
"Anh đoán là mình không ổn như vẫn nghĩ", ông ta nói
"Ngủ đi", cô ấy nói, cầm tay ông ta và nằm xuống bên cạnh.
Tôi để họ lại bên nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.