SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 203

niềm vui thú, và chụp ảnh những đứa trẻ là một ví dụ hoàn hảo. Nhưng "gần
như" là chưa đủ chắc chắn. Vì vậy, tôi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình
vào một tập gọn gàng, tất nhiên chẳng có gì có thể buộc tội, và toàn bộ suy
nghĩ áp đặt sẽ bị phá hủy hoàn toàn trước khi tôi tìm được bằng chứng thực
sự.

Cho đến sáng thứ Hai, tôi vẫn không tìm thêm được dấu hiệu nào,

ngoại trừ một mảnh kính mới trong hộp trên kệ sách. Tôi mất một giờ để
vui vẻ lên kế hoạch và ăn một chiếc pizza cá cơm lớn, sau đó, khi mặt trăng
gần tròn đầy bắt đầu thì thầm qua cửa sổ, tôi không đi nghỉ. Tôi có thể cảm
thấy những ngón tay lạnh lẽo của ánh trăng vuốt ve mình, cù vào cột sống,
thúc giục tôi tiến vào màn đêm để kéo căng cơ bắp của kẻ săn mồi đã không
hoạt động quá lâu.

Và sao lại không ? Chẳng có gì nguy hại khi trườn vào màn đêm đang

cười khúc khích và đánh cắp một hay hai cái liếc nhìn. Để săn đuổi, để theo
dõi mà không bị bắt gặp, để nhẹ nhàng chạy xuống con đường trò chơi với
Reiker và tận hưởng mùi của gió, cần một chút thận trọng nhưng rất thú vị
Dexter Do Thám Bóng Đêm phải sẵn sàng. Hơn nữa, đây là đêm thứ Sáu.
Reiker rất có thể đã rời nhà vì một số hoạt động xã hội nào đó, ví dụ như
ghé qua cửa hàng đồ chơi. Nếu hắn đã ra ngoài, tôi có thể đột nhập vào nhà
hắn và xem xét xung quanh.

Vì vậy, tôi mặc bộ quần áo chuyên để rình rập trong đêm tốt nhất mà

mình có rồi đi một đoạn đường ngắn từ nhà mình lên đường cao tốc chính,
băng qua Grove để tới đại lộ Tigertail, sau đó xuống ngôi nhà khiêm tốn nơi
Reiker sống. Nó nằm trong một khu phố toàn những ngôi nhà mái bằng nhỏ
và dường như cũng chẳng có gì khác so với tất cả những ngôi nhà còn lại,
nằm cách đường một khoảng đủ cho đường lái xe ngắn. Chiếc xe của hắn
đậu ở đó, một chiếc Kia màu đỏ - điều khiến tôi đột nhiên có nhiều hy vọng.
Đỏ, giống như đôi bốt, đó là màu của hắn - một dấu hiệu cho thấy tôi đang
đi đúng hướng.

Tôi lái xe qua ngôi nhà hai lần. Vào lần thứ hai đi qua, đèn nóc xe của

hắn bật sáng và tôi vừa kịp lúc thoáng thấy khuôn mặt hắn khi hắn leo lên
xe. Đó không phải là một gương mặt gây ấn tượng: dẹt, gần như không có
cằm, một phần bị che khuất bởi mái tóc dài và chiếc kính gọng to bản. Tôi
không thể nhìn thấy hắn đang đi loại giày dép gì dưới chân, nhưng từ phần
nhìn thấy, hắn có thể mang đôi bốt cao bồi để làm cho mình có vẻ cao hơn.
Hắn bước vào xe và đóng cửa lại, còn tôi tiếp tục đi thẳng rồi vòng quanh
khu phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.