SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 205

làm là hoàn toàn tự nhièn. Ồ, tất nhiên đó là ăn thịt người và hiếp dâm, thật
sự là như vậy.

Tôi cầm đĩa CD, tắt điện rồi lách trở lại màn đêm.
Sau khi trở lại căn hộ, tôi chỉ mất một vài phút để nhận ra rằng cái đĩa

là một công cụ bán hàng, có lẽ chứa thông tin về một tập hợp NAMBLA
cùng danh sách những tên quái đản ăn thịt người. Những hình ảnh trong đó
đã được sắp xếp vào nơi gọi là "phòng trưng bày hình ảnh thu nhỏ" - loạt
thu nhỏ của bức ảnh gần giống như tập hình ảnh mà kẻ già bẩn Victoria sử
dụng để lật qua. Mỗi bức ảnh đã bị làm mờ một cách có chủ ý, do đó bạn có
thể tưởng tượng, nhưng không thực sự thấy các chi tiết.

Và ồ, vâng: Một vài bức ảnh được cắt rất chuyên nghiệp là phiên bản

đã chỉnh sửa của những bức tôi tìm thấy trên thuyền của MacGregor. Vì
vậy, dù không thực sự tìm thấy đôi bốt cao bồi màu đỏ, tôi vẫn khám phá đủ
thông tin để đáp ứng luật lệ của Harry. Reiker nằm trong danh sách hạng A.

Ngân nga một bài hát trong đầu và nở một nụ cười trên môi, tôi thong

thả rời khỏi đó để về với chiếc giường của mình, suy nghĩ tới những ý
tưởng hay ho về những gì Reiker cùng tôi sẽ làm vào tối mai.

***

Sáng hôm sau là thứ Bảy, tôi dậy muộn một chút và chạy bộ quanh

khu phố. Sau khi tắm và có một bữa sáng thịnh soạn, tôi đi mua một vài đồ
dùng cần thiết - một cuộn băng keo mới, một con dao phi lê sắc như dao
cạo, chỉ là những thứ cơ bản cần có. Và bởi Người Lữ Hành Tối Tăm đã
vặn mình khoan khoái vì thao thức, tôi dừng lại ở một nhà hàng bít tết cho
bữa ăn trưa muộn. Tôi ăn một dải thịt bò New York mười sáu ounce, dĩ
nhiên đã được nấu chín, vì vậy hoàn toàn không có tí máu nào. Sau đó, tôi
lái xe ngang qua nhà Reiker lần nữa để nhìn kỹ trong ánh sáng ban ngày.
Reiker đang cắt cỏ.

Tôi đi chậm lại và nhìn một cách tự nhiên; than ôi, hắn đang đi một

đôi giày cũ, không phải đôi bốt màu đỏ. Hắn cởi trần và khá gầy gò, nhìn
yếu ớt và xanh xao. Chẳng vấn đề gì. Tôi sẽ tô thêm cho hắn chút màu sắc
sớm thôi.

Đó là một ngày hiệu quả và khiến tôi rất hài lòng - ngày của tôi trước

kia. Khi tôi đã trở về nhà, đang ngồi yên lặng nghĩ về những suy nghĩ đạo
đức thì chuông điện thoại reo.

"Xin chào", tôi nói vào ống nghe.
"Anh có thể đến đây không ?", Deborah nói. "Bọn em có vài việc cần

hoàn tất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.